Này người BẠN của TÔI; nếu bạn đang cảm thấy cô đơn, mệt mỏi và bế tắc;
hãy tin rằng trong lúc này đây, tôi thực sự cũng đang mệt mỏi.
Nếu bạn buồn vì thấy mình bất tài, không bằng ai;
hãy tin rằng, tôi, bạn của bạn và rất nhiều người khác – kể cả những người mà bạn ngưỡng mộ…
cũng có lúc cảm thấy bản thân bất tài như vậy.
Tôi thấy thế này, không biết bạn có cảm thấy không:
Ngày ngày, chúng ta lên mạng xã hội, tự vẽ chính mình rồi cảm thấy cô đơn.
Vâng, vì mọi người xung quanh chỉ có thể thấy phiên bản mà bạn đã dày công tô vẽ.
Bạn vẽ khéo quá, khéo đến nỗi người thật tâm với bạn cũng không thể nhận ra đâu là nỗi lòng của bạn.
Bạn biết không, không chỉ mình bạn mà tôi và hàng triệu người khác, đang sống trong cuộc đời này, cũng đang đối mặt với cảm giác cô đơn.
Có người nói ra. Có người không nói.
Thật ra, có lúc, tôi cũng tự hỏi rằng, phải chăng cô đơn chính là hình phạt cho con người hiện đại – đầy khôn ngoan, tinh ranh nhưng lại thiếu thốn chân thành?
Vậy nên, bạn đừng buồn, bạn không một mình đâu. Bạn hoàn toàn có những người cùng khổ. Cho ôm một cái nào…
Và bạn ơi, nếu lúc này, bạn thấy mình cô độc và nhỏ bé làm sao;
hãy nghe tôi, tìm lấy một con gấu bông, một quyển sách, một đứa bé hoặc một chú mèo con cũng được.., ôm chúng vào lòng; hoặc là bạn vun gốc cho một loài hoa; bạn sẽ thấy hạnh phúc vì được trở thành người che chở.
Hãy nhớ rằng, khi bạn thấy cô đơn, ngoài kia, rất nhiều kẻ cũng đang chìm đắm với u sầu. Ngược lại, cũng có kẻ từng bước, từng bước sửa mình để tìm một tâm hồn phù hợp.
Nếu bản thân chúng ta không tốt lên thì làm sao có thể gặp được người tốt?
Thật ra, mọi sự cô đơn, đa phần cũng bởi chúng ta luôn chờ người khác.
Chờ người khác mở lời, chờ người khác chủ động, chờ người khác vun đắp, chờ người khác xin lỗi…
Chúng ta ỷ lại vào sự tùy duyên, giao hết trách nhiệm cho số phận.
Chúng ta sợ cái tôi cá nhân của mình bị thất bại.
Cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là chúng ta yêu cảm xúc của chính mình hơn.
Sợ mình bị tổn thương, sợ mình bị thiệt thòi.
Chúng ta cho rằng âm thầm dõi theo chính là sâu sắc – để ngụy biện cho sự nhút nhát.
Để rồi, thời gian qua đi, chúng ta mới bắt đầu hối hận, không phải sao?
Này các bạn của tôi, những người còn độc thân; những người cảm thấy mình đã đầu thai lầm thế kỷ; nhất là những bạn Văn;
Nếu sợ tỏ tình sẽ thất bại, đó là lỗi của nhân duyên hay chính sự nhút nhát của các bạn?
Nếu sợ làm một việc gì đó sẽ thất bại, đó là lỗi của thời thế hay chính sự e dè của các bạn?
Thất bại thì sao?
Thì thôi. Có gì đâu.
Đau khổ vì thất bại rồi sẽ qua nhanh. Chỉ có sự tự trách về sau mới giày vò mãi.
Đến đây, có một điều tôi muốn biết từ bạn:
Nếu trong lòng bạn đang có sự thù hận, ganh ghét; bạn sẽ tiếp tục hận thù hay sẽ tha thứ, khoan dung?
Bạn đã nghĩ kỹ chưa?
Lắng tâm lại, tôi nghe trong sâu thẳm trái tim, bạn cũng mong được trao đi tình yêu và đón nhận nụ cười.
Vì chúng ta chỉ được sống một lần trong đời, thú thực, tôi không muốn mình sống trong thù hận.
Và sinh mệnh nhỏ bé này, đã không thể sống mãi mãi thì cũng phải sống cho thật vui vẻ mấy mươi năm ngắn ngủi.
Ai giàu sang, ai thành đạt; hãy mừng cho họ. Ít ra ta không thấy họ đau khổ.
Ai hèn kém, ai thất bại; nếu không thể giúp họ thì cũng đừng cười họ.
Và khóc đi nếu thấy mình bất hạnh.
Khóc đi nếu bạn đang chịu những ấm ức không biết nói cùng ai.
Khóc đi nếu như giờ đây, bạn thực sự thấy mình mệt mỏi rồi.
…
Nam, nữ hay đồng tính, vô tính… thì cũng có nước mắt, khi rơi cũng mặn như nhau.
Và này các chàng trai, các cô gái, này các bạn của tôi;
Theo bạn, phẩm chất cần có nhất ở mỗi người để tự mình hoàn thiện là gì?
Để tôi trả lời trước nhé.
Là biết nhận sai và sửa sai.
Bản thân tôi, tôi tin rằng chỉ có người đã chết và trẻ sơ sinh mới không phạm sai lầm.
Còn chúng ta, chúng ta sẽ còn sai và được phép nhận sai để hoàn thiện.
Tôi biết: thừa nhận bản thân mình sai – nó rất khó chịu. Thế nhưng, chúng ta có thể làm được và hãy tự hào về điều đó.
Người quả cảm không phải là người dám đối mặt với hiểm nguy.
Người quả cảm là người dám nhìn vào cái sai của chính mình.
Cuối cùng, tôi biết, có lúc bạn cũng bế tắc, mất phương hướng. Vì tôi cũng vậy.
Cho nên bạn phải tin rằng, ai cũng ít nhất một lần trong đời không biết phải làm gì, thậm chí muốn tự sát. Cũng có người chịu không nổi, họ đã tự sát rồi!
Hãy hỏi ngẫu nhiên một người bạn đồng trang lứa và yêu cầu họ nói thật về điều này, có thể bạn sẽ ngạc nhiên: đứa đó sung sướng, ngoan ngoãn, cuộc đời của nó êm đẹp như thế cơ mà!
Rất may là hầu hết chúng ta đã chọn tiếp tục sống để xem số mệnh mình, rốt cuộc là như thế nào!
Người ta bảo rằng mỗi người khi đến với thế gian này đều đã được đọc qua kịch bản của đời mình, sau đó vì ăn cháo lú của Mạnh Bà mà quên mất.
Chính vì thế, có những lúc bạn nhìn một khung cảnh hoặc một người nào đó và chợt thấy quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Thì ra là bạn đã biết họ từ trong kịch bản đó.
Vậy nên, cuộc sống này dù có buồn tẻ hay bế tắc thế nào, bạn cũng phải tiếp tục sống và phấn đấu, không được tự hủy hoại chính mình.
Trước lúc chào đời, bạn đã quyết định chọn kịch bản đó. Chắc chắn, nó phải có ý nghĩa gì đó thì bạn mới chọn.
Và hãy nhớ rằng, bạn không một mình. Bạn vui vì điều gì thì ngoài kia, rất nhiều người cũng vui vì điều đó.
Bạn buồn vì điều gì thì rất nhiều người cũng đã từng buồn như bạn.
Vậy nên hãy phấn chấn lên. Đứng dậy và tiếp tục.
P/S: Bạn tôi, những ai đang FA, tin tôi đi, người mà kiếp trước bạn thiếu 100 tỷ sắp xuất hiện rồi và bạn phải dùng cả đời này để trả đấy.
Siêng năng lao động lên và chuẩn bị tinh thần đi nhé!
Xem thêm: 1. Có phải bạn đã quá lụy tình?