Người ta bảo rằng khi cây thuốc bắt đầu ra hoa thì cũng là lúc dược tính trong lá của nó cao nhất.
Cũng là thời điểm mà cái cây ấy đẹp nhất, tròn vẹn ý nghĩa của nó nhất.
Riêng cái cây ngải cứu này, nó còn để người ta hiểu rằng:
Không chỉ xanh đỏ tím vàng mới là đẹp, không chỉ vươn mình nở rộ mới là đẹp.
Mà có khi, hao gầy cũng là một vẻ đẹp.
Tôi nhiều lần tự hỏi: Nó đứng đó một mình, lá như héo quắt, chỉ có những chùm bông xơ rơ một màu hoang phế, không biết có bao giờ tự cảm thấy buồn cho thân phận lạc loài giữa vườn hoa rực rỡ kia không?

Nó không trả lời tôi. Còn tôi thì không ngày nào là không ra thăm nó.
Có lẽ rồi sẽ đến một lúc nào đó, khi người ta đã mệt mỏi với những sắc màu, họ sẽ tự quay về với một gam màu nhạt hơn, bình đạm hơn, có thô lạt một chút cũng không sao, có bị cười chê cũng không lấy làm xấu hổ.
Chỉ cần bản thân hạnh phúc với những gì đã chọn, bình an trong mỗi ngày được sống, chỉ bấy nhiêu thôi là cảm kích biết ơn và thấy đủ đầy rồi.
Chiều về, vẫn theo thói quen nằm lười bên cửa sổ, không biết ngoài sân, ánh tà dương có chiếu qua tàn cây mang đầy hoa đang nở rộ kia không?
Có lẽ nắng chiều sẽ làm cho nó trông hao gầy hơn, nhưng hãy tin rằng, khi bạn bắt đầu cảm nhận được vẻ đẹp kia, bạn sẽ tự nhiên lấy tay mình đỡ lấy.