0 giờ, 23 phút, đêm mưa.
Nhiều người thích mưa đêm vì mưa rù rì thì ngủ rất dễ. Mình thì thích mưa đêm vì sáng hôm sau, vạn vật sẽ sinh trưởng chan hòa.
Nhưng cũng sợ mưa đêm.
Mưa rỉ rả nỗi ưu thương, mưa tạt rát mặt những người đi làm khuya đang trên đường về, ướt mấy hộp cơm còn chưa nguội.
Mưa gieo não sầu cho những người còn thức, hù dọa những ngôi nhà cột xiêu vách dột, đàn gà con nấp mẹ dưới mưa. Bạn biết đấy, có những con gà không ngủ trong chuồng, đêm nay ướt lạnh. Và nếu có gió giông thì ngày mai, một vài tổ chim sẽ tụt xuống đất.
Hơi lạnh. Mình cuộn trong chăn, ấm hỉm, an toàn. Khoan khoái dễ chịu.
Nhưng đâu đó, có những người trở mình vì ướt dột.
Trong cái màn đêm nghèo khó, người ta đang luống cuống tìm thau, chậu để hứng nước mưa.
Có người không ngủ được vì người sợ nhà sập.
Cũng có người như mình, vì sợ âm thanh lớn mà thức giấc trong đêm.
Câu chuyện chẳng có gì là to tát. Bao nhiêu tai họa dưới cái gầm trời này, so với một cơn mưa, thì có sá gì!
*
Mưa lớn rồi.
Rào rào, sàn sạt… ù cả tai, không còn nghe gì nữa, chỉ nghe tiếng ầm ầm.
Mưa mang theo những lời hầm hì của sấm.
Mình đoán chắc sẽ có nhiều cô bé thức giấc vì tiếng mưa đêm nay hỗn quá, sát sạt xuống mái nhà.
Từng tiếng nạt xuống thật là nhẫn tâm, thật là ác độc.
Thật ra, mình cũng không đau khổ hay bất an gì, chỉ là vô tình, cơn mưa khơi lên những suy nghĩ vu vơ.
Mở điện thoại lên thì chị khách hàng nhắn tin: Nhi ơi, em ăn chay, khi nào gửi hàng cho chị thì mua giùm chị 1 kg mắm chay luôn nhe, mắm chay trong đó ngon!
Mình ngạc nhiên: Chị còn thức hả?
– Chưa á.
– Em giật mình vì tiếng mưa đêm.
– Hà Nội mưa mấy đêm nay, chiều hôm nay mới nắng xíu. Em ngủ chưa?
– Chưa. Bây giờ em phải viết một bài thơ về cơn mưa, ai biểu nó làm em thức 🙂
…
– Em làm thơ đi, mai post nha.
– Dạ, chị ngủ đi. Gần sáng rồi. Khuya là của bọn nhà thơ.
✍
Tôi trở mình, nằm sấp, lấy điện thoại ra viết. Thế kỷ 21, người ta không làm thơ bằng mực tàu nữa, vì “văn chương hạ giới rẻ như bèo”, mà mực tàu thì quá mắc.
Người ta làm thơ trên điện thoại, dù đó là thơ cổ, thơ nay.