Cuộc sống này không có sự mất cân bằng.
Sự mất cân bằng xảy ra chỉ đơn giản là vì những lời dạy vô lý.
Trước hết, không có cái gì gọi là vật chất và tinh thần.
Những loại giáo lý này, những loại câu nói này, những loại bối rối này… đã được tạo ra theo kinh nghiệm của những người không có tâm linh thực sự.
Chúng được gọi là tâm linh nhưng thực chất, chúng chỉ là một thứ mốt văn hóa.
Ai đó đọc một cái gì đó và họ nghĩ rằng chúng thuộc về tâm linh.
Nếu như vậy thì bạn đang đọc một cái gì đó, bạn đang đọc một cuốn sách, nó cũng là tâm linh nhỉ?
“Ồ, tôi đọc cuốn sách này, vì vậy tôi đã trở thành tâm linh” – không có chuyện đó!
Khi bạn nói “tâm linh”, người này sẽ nghĩ về thiên đường, người kia sẽ nghĩ về thượng đế, người nọ sẽ nghĩ về một thứ gì đó hình quả trứng đang trôi nổi… Hãy bỏ qua những điều đó.
Để đến với một điều chắc chắn hơn: bạn có một cơ thể – nó có thể nhìn thấy được. Bạn có tâm trí, phải không?
Bạn có cảm xúc. Bạn cũng có năng lượng sống đằng sau những điều này, phải không?
Có một cuộc sống!
Bạn có phải là một cuộc sống?
Bạn là một cuộc sống, vì vậy, chúng ta đừng đặt cho nó bất kỳ cái tên nào khác – đó là cuộc sống.
Tất cả vật chất mà bạn thu thập, bạn đang thu thập chúng từ bên ngoài, không phải vậy sao?
Vì vậy, bản thân này chỉ là thức ăn mà bạn đã ăn, có đúng không?
Những gì bạn gọi là “cơ thể của tôi” chỉ là thức ăn mà bạn đã ăn, hoặc nó chỉ là một mảnh của hành tinh.
Những gì là đất đã trở thành thức ăn, những gì là thức ăn đã trở thành thịt và xương.
Bây giờ chúng ta ngồi ở đây. Chúng tã đã tập hợp cơ thể này trong một khoảng thời gian.
Bạn không được sinh ra như thế này, bạn thu thập nó từ từ từng mảnh, phải không? Từng chút một.
Tương tự, nội dung của tâm trí bạn, bạn cũng thu thập nó từ bên ngoài, không phải vậy sao?
Vì vậy, cơ thể này là một đống thức ăn. Tâm trí này là một đống ấn tượng.
Bất cứ thứ gì bạn từng thu thập, bạn có thể khẳng định nó là của bạn.
Nhưng bạn không bao giờ có thể nói “đó là tôi”. Có phải như vậy không?
Thức ăn xuất hiện trên đĩa của bạn, bạn nói “đây là thức ăn của tôi”. Sau đó, bạn ăn nó vào và bạn nói “đây là tôi.”
Rõ ràng là một sự nhầm lẫn, đúng không?
Vì vậy, bạn phải hiểu, những gì bạn thu thập được có thể là của bạn nhưng không bao giờ có thể là bạn, phải vậy không?
Để tập hợp tất cả những điều này, cần phải có một cái gì đó – chúng ta đừng đặt tên cho nó, chúng ta sẽ chỉ gọi nó là cuộc sống.
Bạn là một cuộc sống. Bạn thu thập thức ăn để làm nên một cơ thể, bạn thu thập thông tin… và trở nên như thế này.
Bây giờ, nếu bạn chỉ trải nghiệm những gì bạn thu thập được (cơ thể này, tâm lý này) thì bạn đang trải qua quá trình sống nhưng lại không thể chạm vào cuộc sống!
Bởi vì cơ thể và tâm trí chỉ là những khía cạnh bề mặt mà bạn thu thập được. Bạn chỉ đang trải nghiệm những phụ kiện của cuộc sống.
Hãy xem, ngày nay, khi mọi người sử dụng từ “cuộc sống”, bạn phải sàng lọc từ đó, bởi vì họ có thể đang nói về công việc của họ, họ có thể đang nói về gia đình của họ, họ có thể đang nói về con chó của họ, sự giàu có của họ, công việc kinh doanh của họ…
Phụ kiện không làm nên đồ thật, phải không?
Điều này giống như thời trang và thẩm mỹ.
Bây giờ, nhiều người tiếp tục thêm vào chiếc váy đó những thứ rườm rà. Thậm chí, những thứ rườm rà thu hút sự chú ý của họ đến nỗi họ quên mặc váy!
Đó là một cách sống đáng xấu hổ, phải không? Đó là tất cả những gì đang xảy ra với nhân loại bây giờ.
Họ thu thập nhiều thứ rườm rà và họ đã quên mất cơ sở là gì.
Mọi thứ mà chúng ta thu thập được, bao gồm cả sự giáo dục. Chúng ta giáo dục bản thân bởi vì chúng ta tin rằng: “Nếu tôi được giáo dục tốt, cuộc sống của tôi sẽ tốt.”
Chúng ta kết hôn bởi vì chúng ta nghĩ: “Nếu tôi ở bên một người mà tôi thích, cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp.”
Chúng ta có con bởi vì chúng ta tin rằng: nếu có con, cuộc sống sẽ tốt hơn.
Chúng ta nuôi một con chó vì chúng ta nghĩ rằng: nếu có một con chó, cuộc sống sẽ tốt hơn vì khi không có ai khác đáng tin cậy, con chó sẽ ở đó. Vâng!
Vì vậy, chúng ta thu thập tất cả những thứ này chỉ để nâng cao cuộc sống này. Nhưng rồi chúng ta lại quên điều này.
Giờ đây, toàn bộ trải nghiệm cuộc sống của bạn đa phần thiên về thể chất. Bạn bị giới hạn ở việc nhìn, nghe, ngửi, nếm và chạm…
Bạn thông qua các giác quan để biết thế giới.
Ngủ thêm một chút nữa có nghĩa là mọi người sẽ biến mất.
Rồi bạn cũng biến mất, phải không? Có phải không?
Hãy xem, khi bạn ngủ, rõ ràng bạn đang sống: trái tim đang đập, bộ não cũng đang hoạt động! Nhưng trong trải nghiệm của bạn không có bạn, không có thế giới – không có ai, phải không? Bởi vì 5 giác quan đã đóng cửa. Chỉ vậy thôi.
Vì vậy, ngay bây giờ, toàn bộ trải nghiệm sống của bạn hầu như chỉ thông qua 5 giác quan này.
Và 5 giác quan này, về bản chất, nó chỉ mang lại những trải nghiệm về mặt thể chất.
Hãy xem, bạn chỉ có thể nhìn thấy những thứ ngăn cản ánh sáng: chúng phải mờ đục.
Ví dụ, không khí cũng là vật chất nhưng bạn không nhìn thấy nó đơn giản là vì nó trong suốt. Chỉ khi không khí bị mờ đục, bị ô nhiễm bởi khói bụi, bạn mới thấy nó.
Giả sử tay tôi không ngăn ánh sáng thì ánh sáng sẽ đi qua nó và bạn sẽ không thấy nó.
Tương tự như vậy, cuộc sống mà bạn không thể nhìn thấy bằng 2 con mắt này, nó là điều quan trọng nhất, phải không?
Quá trình tâm linh không có nghĩa là bạn sẽ phát minh ra thứ gì đó. Tâm linh chính là nhận thức.
Nhận thức nghĩa là gì?
Một cái gì đó đã luôn ở đó nhưng chúng ta đã ngu ngốc đến mức không nhìn thấy nó. Nhưng hôm nay, chúng ta đã nhìn thấy nó.
Chúng ta không phát minh ra bất cứ gì.
Đây không phải là một sự đạt thành. Đây đơn giản chỉ là sự nhận ra.
Khi bạn nhận ra, tự nhiên bạn được trao quyền.
Nếu chúng ta nghĩ rằng nó trái đất bằng phẳng, chúng ta đã làm khác nữa…
Chúng ta nhận ra rằng chúng ta không làm cho trái đất hình tròn. Nó luôn luôn tròn, nhưng chúng ta đã nghĩ rằng nó phẳng.
Nhưng một ngày chúng ta nhận ra nó tròn. Điều đó đã thay đổi cuộc sống của chúng ta như thế nào, phải không?
Tương tự, quá trình tâm linh chỉ có nghĩa là: bạn không làm gì cả. Bạn chỉ bắt đầu nhìn thấy mọi thứ theo cách của nó, đúng với bản chất của nó, thay vì tưởng tượng nó theo cách khác.
Và nhìn mọi thứ theo cách của chúng là sức mạnh lớn nhất mà bạn có thể có, phải không?
Trong cuộc sống của bạn, cho dù bạn muốn làm kỹ sư, doanh nhân, nhà sinh vật học…; điều đầu tiên và quan trọng nhất là: bạn thấy nó như vậy, phải không?
Nếu bạn không nhìn nó theo cách của nó, theo bản chất mà nó đang tồn tại, bạn sẽ làm sai.
Giả sử chúng ta nghĩ rằng trái đất là phẳng và chúng ta thực hiện một nghìn phép tính về hành tinh này.
Thì rõ ràng, tất cả phép tính đều sẽ sai, đúng không.
Vì vậy, khi chúng ta không nhận ra thì mọi thứ đều sai với cuộc sống này.
Sadhguru
Nguồn: https://www.youtube.com/watch?
Bạn có thể xem thêm các video của Sadhguru tại kênh youtube: Con đường tỉnh thức Sadhguru