Trên đời không có ai vừa ý bạn hết, bởi vì bạn có cái vô lý của bạn, họ có cái vô lý của họ. Nhưng khi bạn đặt trái tim của bạn vào thứ gì đó, thứ đó sẽ trở nên tuyệt vời. Tuy nhiên, nếu bạn hy vọng từ họ quá nhiều, bạn sẽ giống như một người ăn xin. Và người ăn xin thì sẽ không thể lựa chọn. Bạn sẽ bị phụ thuộc vào cách mà họ đối xử với bạn. Ngược lại, nếu bạn luôn có sẵn sự dễ chịu trong mình thì dù họ đối xử với bạn như thế nào, bạn vẫn ổn.
***
Ngày nay, nhiều phụ nữ muốn thành công và cố gồng mình lên để cứng rắn, mạnh mẽ như nam giới. Bạn thấy có nhiều chị em phụ nữ tạo cho mình phong cách y như đàn ông luôn, đúng không? Thật sự, đây là một điều đáng buồn, bởi vì phụ nữ phải gồng gánh quá nhiều. Lẽ ra, phụ nữ phải mềm mại, nhu thuận như bản chất nữ tính của họ. Bởi vì chỉ có tính nữ mới giúp cho mọi thứ mềm mại, uyển chuyển, linh hoạt, bớt thô bạo, bớt khô khan, bớt khắc nghiệt.
Nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy, khi một người quá nam tính, họ sẽ trở nên hiếu chiến, đầy tham vọng chinh phục. Nhưng rồi người đó cũng sẽ bất hạnh vì họ không cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc đời. Họ đau khổ ngay trên đỉnh cao của họ.
Vì vậy, mình nghĩ ngay cả nam giới cũng cần có một chút nữ tính để trung hòa lại bản chất nam tính của mình. Và nữ giới cũng phải có một chút cương quyết, mạnh mẽ để hài hòa trong chính mình.
Mình thực sự muốn nói với bạn là: phái nữ không cần từ bỏ nữ tính của mình, bởi vì nữ tính vẫn có thể giúp bạn thành công theo cách riêng. Không phải chỉ có gồng lên như đàn ông mới thành công. Nếu chúng ta cứ xem thường nữ tính thì sự phân chia của tạo hóa ra nam và nữ còn có ích gì!
***
Cứ mỗi giây, cơ thể bạn lại sinh ra 3,8 triệu tế bào mới để thay thế cho lượng tế bào cũ đã chết đi. Vì vậy, nếu bạn chỉ tập trung vào các tế bào mới được sinh ra thì rõ ràng, mỗi giây, bạn lại là một con người mới hơn một chút. Vì vậy, chỉ cần bạn đủ niệm lực, bạn sẽ có thể tự gội rửa cho mình từng giây từng phút. Bạn mới mẻ trong từng khoảnh khắc. Vấn đề chỉ là: phải làm sao cho mỗi tế bào mới được sinh ra đều chất lượng, đều tươi trẻ…
Nếu tâm trí của bạn đầy độc tố, cảm xúc của bạn toàn tiêu cực… thì các tế bào mới có được sinh ra bình thường không?
Và nếu cơ thể này cứ ăn những loại thức ăn độc hại thì các tế bào mới có được sinh ra bình thường không?
Rõ ràng, chúng ta hiểu, nhưng chúng ta lại khó có thể làm được.
***
Có nhiều người muốn chết vì thấy mình vô dụng, không đóng góp được gì cho đời.
Không. Muốn tạo nghiệp tốt thì rất dễ thôi, không khó như chúng ta vẫn nghĩ đâu. Bây giờ, bạn đang hít vào oxy và thải ra CO2, phải không?
CO2 là thứ mà cây cối đang cần. Vì vậy, bạn chỉ cần ngồi bên cạnh một cái cây như một sự hiện hữu, bạn thở tốt, như vậy là bạn đã tạo ra nghiệp tốt rồi. Nếu ngay cả việc thở mà bạn cũng không làm được thì cái cây sẽ nhìn bạn và hỏi: Cái gì? Ngay cả CO2 mà bạn cũng không có?
***
Tại sao bạn sợ cô đơn? Tại vì bạn không có niềm vui trong lòng.
Bây giờ, giả sử bạn đang thực sự vui sướng, bạn có còn quan tâm có ai bên cạnh bạn nữa không?
Không. Nếu bạn luôn dễ chịu trong chính mình thì bản chất của bạn đã là tình yêu. Khi đó, có ai bên cạnh bạn cũng tốt, không có ai thì cũng chẳng sao.
***
Nếu bạn ở bên cạnh ai đó thì bạn có thể nói: tại họ mà tôi đau khổ. Nhưng, nếu bây giờ, bạn đang ngồi một mình và bạn vẫn thấy đau khổ thì rõ ràng, vấn đề là ở bạn, phải không?
***
Nếu bạn là diễn viên, bạn càng phải hiểu mọi trải nghiệm đều được tạo ra từ bạn. Bạn có thể đau khổ thống thiết ngay cả khi nỗi đau đó không xảy ra với bạn. Nó chỉ xảy ra với nhân vật mà bạn nhập vai, nhưng rõ ràng, bạn lại có thể có được trải nghiệm đó thông qua bối cảnh và sự tưởng tượng của bạn. Bạn khóc, bạn cười, bạn hân hoan, đau đớn, xuất thần… Bạn đã thực sự sống trong trải nghiệm đó. Cho nên, đau khổ hay vui sướng không đến từ bên ngoài mà đến từ bên trong. Và những người diễn viên sẽ dễ dàng thực hiện kỹ thuật nội tâm hơn những người khác, bởi vì họ đã có nền tảng rèn luyện từ nghề nghiệp của họ.
***
Khi bạn nắm tay ai đó, đột nhiên một cảm giác khởi lên. Mình muốn hỏi: cảm giác đó đã xảy ra trong bạn hay trên người họ? Rõ ràng, cảm giác ngọt ngào đó xảy ra trong bạn. Thậm chí, ngay cả khi không có bàn tay đó, chỉ cần bạn có đủ sự tưởng tượng, bạn vẫn có thể có được cảm giác đó, phải không? Cho nên, mọi cảm xúc của bạn xảy ra từ bên trong bạn, và bạn có thể làm chủ nó.
***
Bạn có để ý điều này: khi chúng ta bị đau ở chỗ nào đó, bàn tay chúng ta lập tức vạch tìm chỗ đó. Khi chúng ta lo sợ, bàn tay chúng ta cũng lập tức co lại. Cho nên mình mới nói: không phải chỉ có trái tim và bộ não mới biết cảm nhận, cả cơ thể chúng ta đều đang cảm nhận. Khi bạn vui vẻ, bàn tay của bạn sẽ ở tư thế khác. Khi bạn hồi hộp, bàn tay của bạn sẽ cử động theo cách khác, phải không? Khi bạn nắm hai tay lại, tự nhiên bạn thấy êm ái lạ thường. Khi bạn chắp hai tay lại, khớp với nhau, một lúc thôi, mọi sự xáo trộn bên trong sẽ lắng xuống, bởi vì như Sadhguru đã nói, bản chất của xung đột là có hai chiều đang xảy ra bên trong bạn. Cho nên, bàn tay này đã ở bên cạnh bạn lâu như vậy, vậy mà bạn có bao giờ nhận ra nó?
***
Sadhguru có một ý rất hay: “Bạn không cần thay đổi người khác. Hãy thay đổi bản thân theo cái cách mà, khi ở bên cạnh bạn, họ cũng vô tình bị ảnh hưởng bởi bạn”.
***
Bạn có biết tại sao ngày nay lại có nhiều hình thức giải trí đến vậy không? Vì con người không có niềm vui. Con người giờ đây đa phần chỉ có một số thú vui để quên đi nỗi buồn. Họ ăn uống, lướt điện thoại, xem phim, chơi game, mua sắm, tiệc tùng… chỉ để trốn khỏi sự cô đơn, đau khổ bên trong. Nhưng nếu bạn cứ làm như thế thì một ngày nào đó, sự đau khổ sẽ đuổi kịp bạn. Ngược lại, nếu bạn có được niềm vui tự nhiên từ bên trong, bạn sẽ không cần quá nhiều trò giải trí như thế.
***
Bạn bè thường hỏi tôi: sao ít thấy tôi đi chơi quá vậy?
Tôi bảo: nếu tôi ngồi đây cũng đã cảm thấy rất vui rồi, vậy tôi còn phải đi đâu nữa?
***
Bạn có thể sống cùng những gì đã xảy ra hôm qua không? Không. Nó đã xảy ra rồi, hãy để nó qua đi. Điều quan trọng là mỗi ngày đang tiếp diễn và bạn phải sống một cách có ý thức.