Hồi nhỏ, tôi có đọc một chuyện tích, đại khái kể rằng:
Có một ông quan nọ có vợ bé bên ngoài, thế là bà vợ cả nổi ghen, đến nhà nàng thiếp (vợ bé) để làm rõ chuyện.
Đến nơi, bà thấy một phụ nữ ngồi bên cửa sổ chải tóc. Nàng có gương mặt thanh tú, cử chỉ khoan thai, lúc nhìn thấy bà liền vui vẻ, kính cẩn mời vào.
Thấy vậy, bà dằn cơn giận, ngồi xuống.
Nói chuyện một hồi, bà mới gật gù, nắm lấy tay nàng thiếp và thở dài:
Giờ thì ta hiểu rồi. Em như vầy, cả ta còn muốn yêu nữa, huống hồ là lão già nhà ta!
Nói rồi bà quay về phủ.
***
Hồi đó, tôi đọc chuyện ấy liền lăn ra cười ngất.
Ở đâu mà lại có chuyện tiếu lâm như thế!
***
Sau này, câu chuyện ấy thỉnh thoảng lại quay lại trong tâm trí tôi.
Có khi rãnh rỗi, tôi nằm nghĩ:
Không biết nàng thiếp đó đã nói gì với bà vợ cả?
Và cách nói chuyện của nàng như thế nào mà ngay cả “sư tử Hà Đông” cũng phải mềm lòng?
Và rồi tôi hoài nghi: Trên đời này lại có người phụ nữ như bà vợ cả đó sao?
Trước mặt tình địch lại có thể dằn cơn ghen xuống để ngồi nói chuyện. Để rồi, sau khi tiếp xúc với tình địch thì lại thay đổi quyết định của mình, từ căm giận ghen tức chuyển thành tôn trọng, kính yêu?
***
Và này, khi bạn đọc đến đây, bạn thấy ngưỡng mộ bà vợ cả hay nàng thiếp?
***
Riêng tôi, tôi ngưỡng mộ và ước mong sao phụ nữ chúng ta có thể trở thành cả hai.
Trở thành nàng thiếp đó – dịu dàng, quyến rũ đến nỗi cả phụ nữ cũng thấy yêu!
Trở thành bà vợ cả đó, biết kiểm soát cơn nóng giận và biết lắng nghe.
Biết trọng biết khinh chứ không cào bằng tất cả.
***
Bây giờ thì không còn chế độ “tam thê tứ thiếp” nữa.
Thế nhưng, cuộc chiến giữa “những người phụ nữ” thì vẫn còn.
Bao nhiêu phụ nữ sống trong nỗi sợ “anh ấy sẽ ngoại tình”.
Bao nhiêu cô gái không dám yêu.
Bao nhiêu bà mẹ đau đớn, căm hận, nhục nhã…, khóc cho con rồi tủi phận mình.
***
Phụ nữ chúng ta, ai mà chẳng từng ước mơ mình sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc!
Mình sẽ được yêu thương.
Nhưng rồi, đó là một ước mơ không thành toàn cho tất cả.
***
Có những người phụ nữ hạnh phúc thật. Chồng họ yêu thương, chung thủy đến hết đời.
Có những người kém may mắn hơn nhưng vẫn đi bên cạnh cuộc đời chồng, không hạnh phúc nhiều nhưng cũng có những niềm vui nhỏ lẻ.
Và cũng có những người bất hạnh: chồng ngoại tình, chồng vô tâm, ly thân, ly hôn…
***
Nếu nói đó là lỗi của đàn ông thì cũng không công bằng cho những người đàn ông giỏi giang, chung thủy.
Nếu nói đó là lỗi của phụ nữ thì cũng không công bằng.
Tôi biết rất nhiều phụ nữ đẹp và ngoan nhưng vẫn bị phản bội chỉ vì chọn nhầm người.
Cuối cùng, chúng ta không có câu trả lời đúng cho tất cả trường hợp.
***
Có người bảo là số phận.
Bạn nghĩ sao?
***
Còn tôi, tôi nghĩ như vầy:
Hãy bỏ qua những ray rứt về quá khứ, về sự không tròn vẹn, về nỗi sợ và mặc cảm bị phản bội…
Để tập trung cho hiện tại của chính mình.
Rằng hôm nay tôi sống.
Tôi thay đổi chính tôi.
Để tôi trở thành người phụ nữ mà ngày xưa tôi từng mơ ước.
Và bây giờ tôi đang mơ ước.
***
Hôm qua tôi sai cũng được, tôi đúng cũng được.
Hôm qua người phụ tôi cũng được, tôi phụ người cũng được.
Nhưng hôm nay, tôi nguyện tha thứ cho tôi, tha thứ cho người.
Để từ ngày mai, tôi cố gắng không sai nữa, không khổ nữa.
Vì tôi hiểu rằng:
Tôi rồi sẽ chết đi. Người rồi cũng sẽ chết đi. Ai rồi cũng sẽ đối mặt với sự thật phũ phàng ấy!
Cho nên, tội tình gì cứ phải dằn vặt nhau, khổ sở vì nhau giữa kiếp sống ngắn ngủi này?
Hôm nay, tôi và người còn yêu nhau, còn là vợ chồng nhưng ngày mai, làm sao biết được ai còn ai mất?
Tôi cũng từng nghĩ: Giả sử chúng ta đang yêu nhau nhưng một người (vì bệnh tật) mà không còn trên cõi đời này nữa, thì sao?
Đó không phải bi quan hay trù ẻo mà là nghĩ về sự thật để biết mình nên làm gì.
Cho đến một ngày, tôi hiểu rằng: đến sinh tử, tôi và người còn phải trải qua, vậy thì, sự phản bội của tôi hay của người, có là gì đâu!
Cần gì phải căm hận trả thù?
Cần gì phải đánh ghen, hành hạ?
Cần gì phải giết nhau như những vụ án trên báo đài?
Rõ ràng chúng ta đã không thể bên nhau mãi mãi, chúng ta chỉ có thể bên nhau một đoạn đường nào đó mà thôi.
Cho nên tôi trọn lòng trân trọng.
Còn yêu thương nhau ngày nào, tôi sẽ chân thành hết mức có thể.
Để nếu không may, nó kết thúc sớm thì chúng ta cũng đã có một đoạn đường rất đẹp làm kỷ niệm cho kiếp nhân sinh này.
Khi mối quan hệ giữa tôi và người không thể cứu vãn nữa, tôi sẽ quay trở về với cuộc sống của tôi, với những niềm vui giản đơn của một người mỗi ngày được sống.
Còn như may mắn, tôi và người sẽ đi bên nhau đến hết cuộc đời này, cùng tạo nên một mối nhân duyên đẹp đẽ, cùng trải nghiệm nhân sinh đáng giá, vì tôi trân trọng người và người cũng mến yêu tôi!
***
Cho nên, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi không sợ bị phản bội nữa, không sợ hai chữ “ngoại tình” nữa!
Tôi bình an yêu, bình an sống, bình an trải nghiệm.
***
Từ hôm nay, tôi hình dung về người phụ nữ mà tôi muốn trở thành.
Người phụ nữ đó biết yêu một cách tỉnh táo và khôn ngoan, yêu nhưng không vướng mắc.
Người phụ nữ đó không ngại khó khăn vì tình yêu nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ nếu thấy mình không được trân trọng.
Người phụ nữ đó không bao giờ tin những lời khuyên như: “kiếp trước em thiếu nợ chồng em nên kiếp này mới chịu khổ cực để trả cho hết”. Không, phụ nữ có thể chịu khổ nhưng chỉ trong giới hạn mà thôi.
Một lúc nào đó không chịu nổi nữa, họ sẽ buông tay!
***
Cuối cùng,
Trên đời này có rất nhiều phụ nữ lăng loàn và cũng có rất nhiều đàn ông hèn hạ.
Thế nhưng, trên đời cũng có rất nhiều người tử tế, muốn yêu một cách chân thành, nghiêm túc, bền lâu.
Vì vậy, bạn không cần lo bạn sẽ gặp người thế nào.
***
Có lẽ hành trình để trở thành người phụ nữ như ý sẽ có rất nhiều khó khăn.
Vì có khi chúng ta không đủ đẹp, không đủ khôn ngoan và cũng không đủ khả năng để thấu cảm tâm lý người khác.
Thế nhưng, chúng ta hoàn toàn có thể trau dồi từ từ.
Mỗi ngày thay đổi một chút thì chúng ta sẽ hạnh phúc hơn một chút.
***
Từ hôm nay, chúng ta dịu dàng hơn.
Chăm sóc cho mình đẹp hơn, khỏe mạnh hơn.
Biết trọng biết khinh, từ tốn ung dung.
Phấn đấu để trở thành phiên bản mà mình yêu thích nhất.
Không phải để câu dẫn, dụ dỗ đàn ông.
Mà để hài lòng với chính mình.
Để đến phụ nữ cũng thấy yêu mình!
Bạn nhé!
Xem thêm: Vì sao có người phụ nữ giỏi và đẹp mà vẫn bất hạnh, không được chồng yêu thương?