Trong 1 buổi giảng của Sadhguru, có người hỏi rằng tại sao họ quay vào bên trong được 3 năm rồi mà vẫn không thấy gì, trong khi một số người khác, khi ngồi thiền đều có những hiện tượng kỳ lạ, thậm chí, có người sang trung tâm Isha, hễ vô cỗ máy thiền ngồi (hay vô đền Devi ngồi) là nước mắt tuôn ào ào hoặc toàn cơ thể rung lắc như bị ai nhập. Như vậy nghĩa là sao?
Sadhguru nói đó chỉ là những hiện tượng bình thường, giống như máy bơm nước, có loại khi hoạt động thì phát ra âm thanh to, có loại phát ra âm thanh nhỏ, có loại hầu như êm ru… Tùy vào loại động cơ.
Nhưng điều quan trọng là: anh đã hướng nội 3 năm, vậy sao anh còn quan tâm đến hành trình tâm linh của người khác?
Nghe tới đây sướng phê. Ừ nhỉ. Mình chỉ cần biết mình thôi, những thay đổi bên trong mình, còn những câu chuyện của người khác là hành trình của họ, không cần quan tâm lắm.
Cứ hướng tùm lum thì làm sao mà hướng nội được!
Kể từ đó, hễ ai hỏi mình có ngồi thiền hay tập yoga không thì mình nói hầu như là không, thỉnh thoảng rất ít. Mà thực sự là vậy.
Cố gắng trả lời như vậy để mọi người chán, không tò mò nữa, sau đó tự xem bản thân có cần thiền định hay tập yoga gì không, sau đó, tự mỗi người sẽ có lựa chọn của mình.
Cơ thể rất tinh vi, chỉ cần nó từng nghe qua rồi, nó sẽ tự xem xét và cất lên tiếng nói của chính nó, và nếu nó cần, nó sẽ khao khát tự thân, chứ không phải vì nghe mình quảng cáo hay hưởng ứng.
Chỉ có khát khao tự thân mới đủ sức mạnh vực bạn ra khỏi lười biếng, và khi tập bạn mới thấy hạnh phúc.
Mọi sự so sánh với ai đó để tập giỏi hơn, hay tập để đủ tiêu chí làm cái này cái kia, chỉ là những phần thưởng trẻ con dành cho những người ở buổi đầu của bình minh hiểu biết.
Và nếu bạn không thích thiền hay yoga cũng không có gì là xấu. Cứ vô tư sống bình thường thôi.
Xử lý tốt cuộc sống hàng ngày là tốt rồi.