Để tôi kể bạn nghe chuyện này.
Có một nhà chính trị cực đoan và đột nhiên anh ấy thay đổi.
Không phải vì anh ấy đã thấy ánh sáng mà là anh ấy cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Tương tự như vậy, phải có hơi ấm gia đình để người ta có thể ra ngoài và làm thứ gì đó.
Nếu bạn nhìn lại một vài thế hệ trước, 2 hoặc 3 thế hệ. Một gia đình có nghĩa là bạn, vợ (chồng) của bạn, con cái của bạn, cha mẹ bạn, cha mẹ cô ấy, chú của bạn, dì của bạn, ông cậu của bạn… và những người khác trong dòng họ.
Một gia đình nhỏ có nghĩa là 25 – 30 người.
Một gia đình lớn có nghĩa là 300 – 400 người.
Phương thức kinh tế này giúp bạn an toàn hơn so với việc bước ra ngoài xã hội.
Sống cùng nhau như thế mang lại lợi ích lớn cho bạn về kinh tế và giáo dục hiện đại cũng được tiếp thu một cách tự nhiên.
Ngày nay, gia đình có nghĩa là vợ, chồng và con cái.
Cha mẹ của bạn, nếu họ bị bệnh hoặc có chuyện gì đó thì có thể thăm viếng nhưng dần dần cũng sẽ xa cách.
Phương Tây có lẽ đã xa hơn. Bây giờ, một gia đình đối với họ chỉ là một người đàn ông hoặc một người phụ nữ, có thể có thêm đứa trẻ.
Nhưng chỉ một người và một đứa trẻ trong nhà. Bởi vì họ biết hai người cùng có mặt cả tuần là không thể.
Ở Mumbai, có khoảng 12 – 13 triệu người. Ở New York có khoảng 7 – 8 triệu người ở đó. Bạn có nghĩ họ sống gần nhau như vậy là vì tình yêu?
Bạn phải tự lừa mình.
Vì vậy, ngay cả gia đình cũng cần được dẫn dắt. Nếu không được dẫn dắt, nó sẽ sụp đổ từng phần.
Bởi vì những nhu cầu mà nó gắn bó với nhau.
Ở Ấn Độ, một quốc gia đang phát triển về kinh tế và xã hội. Bạn sẽ thấy: kinh tế ngày càng phát triển, con người ngày càng cô đơn.
Họ muốn sống cô độc một mình bởi vì họ không thể chịu nổi bất cứ ai.
Khi bạn nghèo, bạn rất nhẫn nại.
Nhưng khi có một ít của cải, bạn đột nhiên trở nên kiêu ngạo.
Bởi vì thật không may, con người xác định mình bằng những thứ mà họ sở hữu.
4:14
Vì vậy, ở mọi nơi, rất nhanh, những người ở trước một độ tuổi nhất định, mọi người bỏ sự chu cấp.
Họ đi vào cộng đồng và những ngôi nhà tốt.
Họ nhận được y tế và những thứ khác.
Họ có bầu không khí cần thiết của cộng đồng, chúng ta không biết.
Có nhiều cách để xã hội tìm nó theo cách của họ.
Tôi nghĩ tôi nên cho bạn xem video này.
Bạn phải xem nó.
– Thưa ông, tên ông là gì?
– Tên tôi?
– Vâng, thưa ông.
– Tên tôi là Karan Puri. Tôi sống một mình. Tôi là người cao tuổi, bạn có thể viết…
– Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday dear Sir! Happy birthday to you…
– Ai nói bạn biết vậy?
– Vâng, thưa ông, hãy cắt bánh đi…
– Bây giờ tôi có thể làm gì cho bạn? Tôi muốn khóc rồi. Con tôi sống ở nước ngoài. Tôi sống một mình.
– Chúng con là con ông. Ông ơi đừng nghĩ nhiều. Chúng con là gia đình của ông mà. Đó là lý do tại sao chúng con đến đây. Chúng con là những đứa nhỏ của ông, những đứa con của ông, không phải người lạ.
Đến đây đi chú, và cắt bánh đi.
Nón, lấy nón ra.
Cho cụ ông 70 tuổi. Đừng nghĩ nhiều, chú ơi.
– Cảm ơn. Các con đã tạo ra ngày của chú.
– Happy birthday to you! Happy birthday to you!
Đây là những cảnh sát Delhi đáng ghét.
Vâng, bất cứ đâu trên thế giới, đặc biệt là ở Ấn Độ, tôi đã tìm thấy những cảnh sát làm những việc thiêng liêng như vậy.
Nguồn: https://www.youtube.com/watch?v=a5OHvmHGZ1M