Câu chuyện thứ nhất: Có 1 chị kia không biết tiếng Anh nhưng vì quá mê Sadhguru nên liều mạng học khóa IE Shambhavi online (bằng tiếng Anh), xong qua Ấn xin làm tình nguyện viên cho trung tâm của Sadhguru luôn. Không hiểu câu nào nhưng bằng cách nào đó chị ấy vẫn hòa nhập được và làm được việc. Rất siêng năng chứ không phải lười biếng, muốn qua đó ở nhờ miễn phí nha. Làm việc cật lực luôn. Xong chị ấy đăng ký học thiền chuyên sâu Shoonya, học khóa xử lý nghiệp Bhava Spandana và lên tới cấp độ cao nhất là Samyama luôn. 3 khóa này học phí rất rẻ. Samyama là chương trình mà bạn sẽ thiền 8 ngày đêm, học xong khóa này thì gần như đã thoát được sự ràng buộc của nghiệp chướng. Nghe mà không ai tin nổi luôn vì làm sao có thể học được khi không hiểu gì, vậy mà bằng sự mãnh liệt về cảm xúc, sự tận tụy – devotion một cách quên mình, chị ấy đã có những trải nghiệm tuyệt vời.
Câu chuyện thứ hai: Hai vợ chồng chị kia là người Việt, sang Mỹ sống với một cuộc sống bình thường, không giàu có gì. Khi luật sư làm di chúc cho họ thì bất ngờ vì nội dung di chúc của họ là: Sau khi tôi chết, xin hiến dâng ngôi nhà duy nhất của mình cho nước Mỹ. Cảm ơn nước Mỹ đã cưu mang mình.
Câu chuyện thứ nhất khiến mình ngưỡng mộ bao nhiêu thì câu chuyện thứ hai khiến mình xúc động bấy nhiêu. Hàng ngàn người tu học, nói hàng triệu đạo lý hay ho… nhưng được mấy người có thể sống như vậy! Như gia đình trong câu chuyện thứ hai, trong sạch đến của trời đất cũng chẳng bợn nhơ, gửi hết lại cho đời. Nhớ ơn và biết ơn, sống như một ngôi đền sống. Không tôn giáo gì, cũng không có tuyên ngôn!