Bạn đã lên thiên đường lần nào chưa? Mình nghĩ bạn đã lên nhiều lần rồi, chỉ là bạn không nhận ra thôi.
Và có thể bạn cũng đã xuống địa ngục rất nhiều lần, chỉ là bạn không nghĩ rằng đó là địa ngục.
Mình cũng vậy. Mình cũng đã từng trải qua bao nhiêu thiên đường và địa ngục trên đời, chỉ là, không biết bạn có tin không?
Lần thứ nhất xảy ra khi mình là sinh viên. Lúc đó mình đi học ở Cần Thơ và mình ở ký túc xá. Mỗi phòng có 10 giường, mỗi dãy có 10 phòng và mỗi khu thì có hơn 30 dãy, tính ra là hơn 300 phòng. Phí ký túc xá lúc đó rất rẻ, một học kỳ 4 tháng chỉ đóng có 320 ngàn, nghĩa là mỗi tháng chỉ có 80 ngàn. Vậy mà rất nhiều sinh viên vẫn không có tiền đóng, trong đó có mình. Hồi đó, tiền ăn hàng ngày còn thiếu thì nói chi đến tiền chỗ ở.
Cho nên, sinh viên tụi mình có một chiêu là ở lén. Nghĩa là học kỳ đầu tiên thì vẫn đóng phí ký túc xá bình thường nhưng tới học kỳ tiếp theo thì không đóng nữa. Lúc đó, nhà trường sẽ mặc định là sinh viên đó không ở ký túc xá nữa và họ sẽ xếp người mới vào ở. Tuy nhiên, vì ký túc xá còn trống rất nhiều giường nên mấy đứa sinh viên như mình đều được ở lén khá lâu.
Sinh viên tụi mình hồi đó làm đủ thứ nghề: rửa ly, phát tờ rơi, bán bánh mì, dọn nhà thuê, chạy xe ôm, đi chợ thuê… và làm gia sư. Làm gia sư thì vừa được trao dồi chuyên môn, vừa có tiền nên bước qua năm hai là mình đã đi dạy. Mỗi ngày, đạp xe 3 km để tới nhà học trò, thấy học trò đi học bằng xe hơi thì tự ti và tủi thân vô cùng. Nhất là những ngày trời mưa, thủy triều dâng, nước trên lộ ngập cao hơn đầu gối, mình tới nhà học trò thì ống quần ướt sũng, ngại vô cùng, không dám bước vào nhà. Nhưng rồi cũng xong.
Chuyện đau khổ nhất của đời gia sư, bạn biết là gì không? Là bị quỵt tiền lương. Lần đó mình dạy cho một gia đình nọ, cũng khá giả nhưng sau 1 tháng thì họ chỉ trả mình 200 ngàn (trong khi lương 1 tháng là 800 ngàn). Họ nói họ hết tiền, trong khi nhà cao cửa rộng hai ba lầu, phụ kiện trong nhà toàn đồ đắt đỏ. Mình chạy đến nhà họ hai ba lần để đòi thì họ không mở cửa, để mình đợi mãi bên ngoài. Mình ấm ức, tức muốn khóc nhưng biết làm gì họ bây giờ? Không lẽ đứng đó hoài?
Thế là mình bỏ cuộc, lủi thủi đạp xe về. Thành phố Cần Thơ ban đêm thật đẹp, ánh đèn xanh đỏ lấp lánh, người phố tấp nập đông vui. Tự nhiên mình thấy nhỏ bé và bất lực làm sao! Mình không biết những ngày tháng sắp tới sẽ như thế nào vì ở nhà cũng không còn tiền để gửi. Mình về tới ký túc xá, ngồi trên giường mà buồn rũ rượi, tính kể lể với mấy chị cho đỡ buồn nhưng chưa kịp kể nữa thì nghe tín hiệu từ dãy C1 phát ra. Thì ra là đội kiểm phòng, họ đi kiểm toàn bộ xem có phòng nào ở lén hay nấu ăn lén không (vì ký túc xá lúc ấy không cho nấu ăn).
Đời sinh viên, thương lắm. Mỗi khi thấy đội kiểm phòng xuất hiện là dãy phòng bị kiểm đầu tiên sẽ phát tín hiệu có các dãy khác. Mấy dãy khác tiếp tục truyền tín hiệu cho nhau. Ban đầu là tiếng ho sụ sụ, sau đó là tiếng thau rơi, tiếng huýt sáo và đủ thứ tiếng nhốn nháo. Sau đó một anh hoặc một chị nào đó sẽ lén chạy đi thông báo cho mấy phòng khác. Cứ như thế, cả khu ký túc xá rần rần lên. Đội kiểm phòng đi tới dãy nào là dãy đó um sùm lên cho mấy dãy kia biết.
Phòng mình cũng vậy. Mấy chị trong phòng gom hết đồ đạc trên giường mình, chia đều cho các giường khác, để trống 1 giường theo quy định, sau đó đẩy mình vào phòng tắm cùng với mấy cái bếp gas và nồi cơm điện. Mình đứng trong phòng tắm, tay nắm chốt cửa mà hồi hộp vô cùng. Từng giây trôi qua là từng giây kinh hoàng. Mình sợ người ta mở ra thấy mình thì chắc mình khóc luôn. Nhưng thực sự thì mình đã khóc rồi. Mình không nghĩ cuộc đời mình lại rơi vào cảnh trốn chui trốn nhũi như vầy, lại còn bị giựt tiền lương. Nếu bị phát hiện, mình sẽ bị đuổi ra khỏi phòng và bị ảnh hưởng đến kết quả xét duyệt học bổng trong học kỳ sắp tới. Tiền học bổng lúc ấy bằng với tiền học phí nên sinh viên tụi mình đều tranh nhau.
Mình nhớ như in cái cảnh hôm đó, mình đứng trong phòng tắm với tâm trạng khốn khổ như thế nào. Vừa lo sợ, vừa tủi thân, ừa ấm ức, vừa hận cuộc đời. Lúc nghe tiếng đội kiểm phòng bước vào thì cảm xúc trong mình vỡ òa, bao nhiêu khốn khổ bật ra thành tiếng. Mình ngồi sụp xuống, lấy tay bụm miệng lại vì sợ bị phát hiện, mặc cho nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Nhưng rồi cũng qua. Đội kiểm phòng đi tới giường cuối thì dừng lại, quay đi. Đợi họ đi qua dãy khác, mấy chị trong phòng mới cho mình ra. Giây phút đó, cảm giác thật hạnh phúc. Đã qua rồi. Mấy chị trong phòng thấy mình khóc nên cũng muốn khóc theo.
Vậy là học kỳ đó không còn phải lo nữa vì mỗi học kỳ, đội kiểm phòng chỉ đi kiểm 1 lần. Cảm xúc của mình từ lo sợ, khốn khổ…; trong phút chốc đã chuyển thành vui mừng, yên tâm, hạnh phúc. Y như một người vừa thoát chết, vừa bước ra khỏi địa ngục và bây giờ thì hạnh phúc vô biên như đang ở thiên đường.
Trải qua kiếp nạn mới thấy nhân sinh đáng giá. Nếu không bước vào cảnh đường cùng thì làm sao biết trân trọng những phút giây được sống bình thường. Những ngày tháng đó, hạnh phúc đối với mình đơn giản là có một chỗ ở bình yên, không phải trốn chui trốn nhủi. Hạnh phúc là mỗi lần tới lương, mình được nhận tiền chứ không bị giựt. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Hạnh phúc còn là sáng chủ nhật, đi đăng ký hiến máu và test xong thì kết quả đạt. Nghĩa là lát sau sẽ được hiến máu và được cho bánh với tiền. Hiến 250 ml máu thì được 150 ngàn, hiến 350 ml máu thì được 220 ngàn. Sinh viên tụi mình hồi đó đi hiến máu có khi là muốn giúp cộng đồng nhưng đa phần cũng là vì hết tiền xài. Hiến máu xong thì trả nợ: trả con My 50 ngàn, trả con Lành 20 ngàn, trả con Thi 50 ngàn. Mình mượn lắt nhắt như vậy vì toàn là sinh viên, có đứa nào có tiền đâu. Một vài đứa giàu có thì mình lại không chơi chung.
Cho nên mỗi lần đi hiến máu, nghe đọc tên mình trong danh sách những người được hiến là yên tâm. Mừng lắm nhưng không dám thể hiện ra mặt. Với lại, giữa khung cảnh kim tiêm và các bọc máu, lòng mình nửa héo nửa tươi. Mình bản chất là một đứa rất sợ máu, rất sợ kim, có khi đứng đợi hiến máu, nhìn thấy mấy thùng đựng máu chuẩn bị vận chuyển đi… thì mình tối sầm mặt. Nhưng giữa khung cảnh như “địa ngục” đó, hình ảnh món quà lại là động lực giúp mình vượt qua. Niềm hạnh phúc xuất hiện trong lòng mình gắn liền với phong bì tiền và những chiếc bánh bông lan màu vàng, bên trong là bơ sữa béo ngậy. Niềm hạnh phúc đã xuất hiện giữa những khổ đau éo le của cuộc sống, khi một người sợ máu lại phải đi hiến máu nhân đạo chỉ vì tiền.
Nhưng cuộc sống là như vậy đó, giữa cay đắng lại có vị ngọt, giữa muôn trùng tuyệt vọng lại nở ra một bông hoa, giữa địa ngục lại có thiên đường.
Nhưng rồi cuối cùng mình cũng phải ngưng lại việc hiến máu, bởi vì lần đó, máu mình thiếu chất nên kết quả test máu không đạt. Mình dắt xe lủi thủi ra về, trong lòng đau khổ như vừa chết đi. Vừa buồn, vừa tủi, vừa đói bụng… Đến máu của mình cũng bị từ chối.
Đến máu của mình cũng bị từ chối – nghĩ đến đó, mình thấy mình thật bất lực. Mình như sụp đổ xuống hố của địa ngục đầy tăm tối. Mắt mình cay xé, nước mũi chảy ra. Cơ thể con người thật là kỳ, cố nén cho nước mắt không chảy ra thì nước mũi lại chảy.
Tiền đâu ăn bây giờ? Hồi sáng ăn xong gói xôi, giờ chỉ còn 2 ngàn, gói mì thì 2 ngàn rưỡi. Lại phải mượn tiền bạn bè nữa. Mình cứ chạy xe về phòng trong những suy nghĩ miên man như vậy.
Nhưng rồi mình tự nhủ: phải cố gắng vượt qua giai đoạn này, để sau này nhìn lại, mình biết rằng mình đã từng kiên cường như thế. Tự nhiên, khi suy nghĩ như vậy, mình lại thấy nhẹ nhõm. Ừ, thì mình mượn tiền bạn bè trước vậy, rồi tìm thêm việc khác và đợi ở nhà gửi tiền lên.
Những ngày tháng nửa khóc nửa cười cũng trôi qua. Mình ra trường với niềm tin về một tương lai rộng mở. Cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, mình hạnh phúc lắm. Cảm giác như thiên đường kỳ diệu sắp mở ra. Nhưng rồi như bạn biết đó, cuộc sống tát cho mấy cái thật đau. Đến khi tìm việc thì mình phải làm như điên, ban ngày làm không kịp thì thức tới 1, 2 giờ sáng để làm.
Có một lần, đêm đó cũng như mọi đêm, mình thức tới 1 giờ sáng. Mình nằm trong mùng, tay cầm điện thoại giơ trước mặt để làm việc vì ngồi không nổi nữa. Mắt mình mỏi lắm rồi, toàn thân muốn rã rời vì suốt một ngày phải ngồi máy tính. Thế là mình tự nhủ: “hay là nhắm mắt một chút…”.
Mình nhắm mắt lại, tự nhiên một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người. Không biết bạn đã trải qua cảm giác đó chưa? Cảm giác làm việc mệt lả và được nằm ngả lưng xuống, đột nhiên một sự xúc động trào dâng khắp cơ thể. Thật đặc biệt, đúng không?
Lòng mình rưng rưng, ôi sao mà nó êm ái và dễ chịu đến thế! Mình đã ngủ biết bao nhiêu lần nhưng lần này mình mới nhận ra cảm giác này. Nó êm êm, lâng lâng như đang ở thiên đường. Giá mà được ngủ với cảm giác này thì hạnh phúc biết bao!
Nhưng rồi lý trí mình nhắc nhở: Không được ngủ. Công việc chưa xong. Phải cố lên.
Mình cố gượng nhưng đôi mắt bất lực. Nó đuối đến mức không nhìn thấy gì trong màn hình điện thoại nữa. Không biết mình đã miên mang trong trạng thái đó bao lâu, cho đến khi mình nghe một tiếng “Bụp”. Cái điện thoại rớt trên mặt mình. Tay mình vẫn giơ trước mặt trong tư thế cầm điện thoại nhưng cái điện thoại đã nằm trên mặt. Thì ra mình đã ngủ gục. Vậy là nãy giờ không làm được gì! Tự nhiên mình thấy cuộc đời bất lực đến mức mình có cố gắng thế nào cũng không chống lại được sự mỏi mòn của thân thể. Tự nhiên, một cảm giác thương xót dâng lên khó tả. Mình thấy thương mình quá! Mình thấy mình đày đọa bản thân mình khổ sở quá!
Bạn đã từng thấy thương bản thân mình chưa? Trong những lúc khốn cùng nhất, tự nhiên mình lại thấy thương mình. Mình nắm bàn tay mình, cảm nhận nó, thương xót nó. Lần đầu tiên, mình thấy một sự kết nối đặc biệt giữa hai bàn tay.
Trước đây, mình cứ nghĩ là bàn tay này nắm một bàn tay khác mới thấy những cảm xúc đặc biệt nhưng giờ đây, mình hiểu ra hai bàn tay mình cũng có thể tạo ra cảm xúc đặc biệt. Đó không phải là tự luyến, đó là một cảm xúc trọn vẹn đặc biệt khi mình kết nối được với chính mình, khi mình hiểu bản thân mình hơn và nhận ra nó cần gì!
Giây phút đó, mình nhận ra tiền là hữu dụng thật đấy, kiếm tiền là điều tốt đẹp, tuy nhiên, bản thân này không cần bán mạng để có tiền. Nó chỉ cần đơn giản là sống vui vẻ, thư thái thôi.
Sau đó mình đổi việc, một công việc chỉ làm ban ngày, ban đêm là để nghỉ ngơi. Một công việc có thể cho mình thời gian thư giãn, trồng cây và chăm sóc bản thân, dù ít tiền hơn việc cũ một chút nhưng mình thích nó. Mỗi ngày làm việc, mình đều hạnh phúc chứ không phải mệt mỏi ám ảnh như trước đây, ám ảnh đến mức lúc ngủ cũng nằm mơ và la sảng suốt đêm, để cho bà chị tát mấy cái mới tỉnh.
Tại sao mình lại kể với bạn mấy chuyện này?
Tại vì một ngày nọ, mình ngồi hóng gió bên hong nhà thì một làn gió mát từ ngoài ruộng thổi vào. Một làn gió nữa rồi một làn gió nữa. Cảm giác thực sự dễ chịu. Lòng mình tự nhiên rộng mở, thanh thản, không còn lo sợ hay bất an gì nữa.
Nó khiến mình tự nghĩ: chúng ta hoàn toàn có thể sống trong những trải nghiệm dễ chịu như thế này. Tại sao chúng ta cứ đâm đầu vào những thứ công việc, những mối quan hệ, những thứ hoài bão… khiến chúng ta khổ sở, khó chịu?
Thân thể này có cần nhiều thứ danh vọng đến vậy không? Có cần nhiều thứ phụ kiện đến vậy không?
Nếu danh vọng và phụ kiện có thể giúp cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn thì chúng ta cứ theo đuổi.
Nhưng, nếu danh vọng và phụ kiện lại làm chúng ta mệt mỏi hơn, căng thẳng hơn, bất an khổ sở hơn… thì có phải chúng ta nên để nó xuống không?
Thiếu nợ thì phải cố gắng trả nợ. Gặp vấn đề thì phải tập trung giải quyết vấn đề. Cuộc sống thực tế luôn là như vậy. Tuy nhiên, chúng ta cũng cần bình tâm để xem chúng ta có đi sai nước cờ nào không, bởi vì khi chúng ta đi sai hướng thì mọi nỗ lực đều là vô nghĩa.
Điều quan trọng là: khi tâm trạng chúng ta dễ chịu, chúng ta mới làm việc hiệu quả và có được giảm giác hạnh phúc.
Sau những câu chuyện dở khóc dở cười của mình thì mình nhận ra:
Thiên đường không phải ở trên kia mà ở ngay trong những giây phút hạnh phúc của chúng ta. Thiên đường xuất hiện khi mình vượt qua cảnh kiểm phòng ký túc xá, khi mình được đọc tên trong danh sách hiến máu, khi mình được nhắm mắt ngả lưng trong lúc cơ thể mỏi mệt rã rời, Thiên đường xuất hiện trong giây phút mình nhận ra mình chẳng cần quá nhiều thứ mà mình từng nghĩ là nhất định phải có được nó. Thiên đường đơn giản chính là giây phút làn gió mát thổi qua, tâm trạng mình thư thái , nhẹ tênh, không vướng bận chút gì. Thiên đường là ngày hôm nay, khi chia sẻ với bạn những điều này, mình đã ở trong một tâm thái khác hơn, không còn bi lụy rũ rượi như ngày trước nữa.
Thiên đường là do mỗi người lựa chọn. Bạn muốn sống hạnh phúc hay đau khổ? Điều gì sẽ khiến bạn hạnh phúc? Bạn thực sự cần gì? Hãy thành thực với chính mình.
Chúng ta không cần chết đi mới được lên thiên đường.
Cũng không phải bố thí thật nhiều là sẽ được lên thiên đường.
Lên thiên đường chính là: giây phút này, bạn cảm thấy dễ chịu ngay từ bên trong mình, dù không có ai bên cạnh, bạn cũng thấy dễ chịu.
Còn thiên đường ở trên kia, nó chỉ dùng để ước vọng như chúng ta vẫn thường ước vọng một ánh trăng. Chúng ta không cần thiên đường ở trên kia, chúng ta rõ ràng chỉ cần thiên đường ở tại hạ giới này.
Mọi tôn giáo, suy cho cùng cũng chỉ là muốn chúng ta sống tốt hơn tại nơi đây.
Mình biết, có những người cuồng tín sẽ bảo rằng họ chỉ muốn lên thiên đường. Cõi ta bà này đầy khổ lụy.
Bây giờ, hãy làm một thí nghiệm nhỏ thôi. Cho họ 2 lựa chọn. Một là họ sẽ được cho 1 tỷ để tùy ý sử dụng. Hai là họ sẽ được các thiên thần dẫn tới thiên đàng, hiển nhiên, họ phải chết trước rồi mới lên thiên đàng.
Theo bạn, họ sẽ chọn gì? Họ sẽ bảo: “Ồ, nếu Thượng Đế cho tôi về với ngài thì còn hạnh phúc nào bằng, nhưng khoan đã, để tôi nhận một ty đi trả nợ, đi giúp con cháu, đi làm một số việc mà tôi tâm nguyện. Sau khi làm xong, tôi sẽ lập tức theo các vị đến thiên đường!”.
Rõ ràng, chúng ta không ai thực sự muốn chết đi để lên thiên đường. Chúng ta chỉ muốn thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở hiện tại, và chúng ta nghĩ ra một thiên đường ở trên kia để tự an ủi và khích lệ mình.
Nếu như con người có thể sống hạnh phúc tại nơi này thì họ sẽ thích nơi này hơn. Họ chẳng cần một thiên đường nào cả.
Với lại, thiên đường trên đó hoàn mỹ quá nên sẽ trở thành đơn điệu, vì nó không có buồn vui, không có hồi hộp lâng lâng, không có khát vọng và đấu tranh… Nếu bắt con người ngồi yên trên đó 1000 năm thì họ sẽ chán đến chết, và rồi họ cũng sẽ tìm cách đầu thai xuống hạ giới này thôi.
Cho nên nếu bạn có thể sống hạnh phúc tại nơi đây thì bạn tự nhiên sẽ không cần lên thiên đường nữa. Ngược lại, nếu bạn hấp tấp muốn lên thiên đường bằng tâm trạng khốn khổ và bất an hiện tại của bạn thì khi bạn lên đó, bạn cũng sẽ ngồi đau khổ ở đó.
Ngày nào con người còn chưa thành thực với chính mình, ngày đó con người sẽ còn đau khổ. Đâu phải xuống dưới đất kia mới là địa ngục. Bạn ngồi nghe họp, nghe hết ông này đến ông nọ đọc diễn văn, giây phút ông đó bước xuống, bạn tưởng xong rồi thì thấy ông khác bước lên, giây phút đó, lòng bạn đã xuống địa ngục rồi.
Mình kể cho bạn nghe chuyện này. Hồi mấy chị em mình còn ở nhà, tối nào mẹ mình cũng quỳ tụng kinh. Mỗi lần thấy mẹ mình cúng là chị em mình cũng bắt chước quỳ xuống, cúng chung. Mỗi lần cúng như thế là khoảng 20 phút. Thường thì đọc xong bài Ngũ nguyện là chị em mình mừng trong lòng vì biết còn lạy ba lạy nữa là xong (con nít mà, ham vui vậy thôi chứ quỳ lâu thì chán và làm biếng lắm). Nhưng mẹ mình, hễ thấy tụi mình cúng chung là đọc thêm kinh khác. Trời ạ, lúc đó lạy xong ba lạy mà không thấy mẹ mình đứng lên là héo úa trong lòng rồi, biết cái gì sắp tới rồi, tới hồi nghe mẹ mình đọc kinh Cứu khổ là trong lòng mỗi đứa đều chết đi một ít.
Nhưng mà đâu có dám đứng dậy, cứ quỳ rồi đọc theo, mong cho mau hết ba biến của bài kinh. Xong kinh Cứu khổ thì đứa nào cũng nhẹ nhõm, cứ nghĩ sẽ được đứng lên thì ai dè, mẹ mình cũng không đứng lên mà đọc thêm Di Lạc chơn kinh. Lúc đó tụi mình sụp đổ thật sự vì Di Lạc chơn kinh thì dài lắm. Mình đọc theo mà tan nát cõi lòng, quay qua thấy cái mặt em mình còn khốn khổ hơn. Nó muốn khóc tới nơi mà không dám đứng dậy.
Tới lúc tụng kinh xong, thấy mẹ mình đứng lên, chị em mình mới thở phào nhẹ nhõm y như vừa được cứu. Con nhỏ em tê chân, đứng dậy bê bê luôn. Mình nói giỡn: ời ơi, mẹ tụng kinh cứu khổ mà tụi con đều rơi vào bể khổ, qua được bể khổ, tưởng đâu giải thoát rồi thì mẹ tụng tiếp Di Lạc chơn kinh. Lúc đó tâm trí tụi con không thấy thiên đường ở đâu hết, chỉ thấy toàn là địa ngục không à.
Tụi con tụng kinh chỉ như giải trí thư giãn thôi. Tụng kinh là tìm sự bình an và tôn nghiêm trong tâm trí,. Mẹ thúc ép tụi con thì tâm trí tụi con bị cưỡng bức, đau khổ, tụi con còn xuống địa ngục nhanh hơn nữa.
Mẹ mình cười. Bây giờ thì mẹ mình chỉ tụng kinh cúng tứ thời thôi, tới ngày lễ lớn mới tụng thêm các kinh khác, chắc tại mẹ mình sợ tụi mình xuống địa ngục ak.
Xem thêm: Thiên đường và địa ngục có thật không?