Sadhguru có nói, đại loại là: để sống trong cuộc sống này, bạn cần có tâm trí cơ bản để đảm bảo sinh tồn.
Đúng vậy. Nếu chối bỏ tâm trí và ký ức thì chỉ có đường chết.
Vì ra đường mà không biết né xe là chết chắc 😆.
Nhưng…
Nếu sống bằng tâm trí và ký ức thì sẽ là thảm họa…
Vì nó chỉ là một mớ ấn tượng hỗn độn mà mình đã tích lũy…
Cho nên khi tâm trí hoạt động, suy nghĩ, tưởng tượng…, mình cứ biết như vậy và mặc kệ nó…
Mặc kệ tâm trí và làm những điều cần thiết – điều này khác với mất trí nha.
Ví dụ, nếu tâm trí cứ nhớ về người yêu cũ, bạn cứ thoải mái với điều đó, kệ nó, cứ nhớ, và bạn đi làm cho xong bản báo cáo còn dang dở, suy nghĩ cho ra giải pháp của công ty, và làm những việc cần thiết của cuộc đời bạn… Ok hé.
Bạn không cần cố ngăn chặn suy nghĩ…
💎💎💎
Nhận thức khác với thần kinh.
Đừng tỉnh thức theo kiểu mà người đời tưởng bạn bị thần kinh 😀😀 Cứu cứu.
…
Phải thực tế mới được.
Những suy nghĩ thì rất lan man, nhưng nhận thức thì rất rõ ràng.
Sống với danh tính mà không bị cuốn theo danh tính. Sống với bộ não đầy những suy nghĩ mà không bị mụ mị bởi những suy nghĩ.
Mới là nhận thức.
Người ta hay nói thiền định hoặc quán tâm thì dần mới làm chủ được tình thế.
Bỏ hết những điều đó đi. Nếu nó hiệu quả với bạn thì bạn đã không lăn tăn rồi.
Một khi không hiệu quả thì chọn cách khác thôi.
Với mình, áp dụng lời dạy của Sadhguru cho đơn giản:
Những suy nghĩ xuất hiện, cứ để nó xuất hiện.
Tao chỉ làm những cái cần thiết, ok?👌👌