Một người giàu có, có thể cả đời chưa từng đau khổ.
Nhưng một người viết văn hay, lời văn biến hóa, có thể hồn nhiên cũng có thể sâu sắc…, chắc chắn người đó đã từng đau khổ, phải không?
Đừng nghĩ em thất tình hay bị gì kinh khủng, không có…
Mỗi người có một cảm thụ khác nhau. Chuyện khiến em buồn có khi lại là chuyện mọi người cảm thấy xoàng xĩnh.
Nên đừng ghen tị nữa, những người ghen tỵ với em.
Em có fan, có nhóm, có tiền, được đi nhiều nơi, lại được nhiều chị em yêu thích, lại hạnh phúc.
… Thì đúng là em hạnh phúc thật, nhưng em cũng có đau khổ, cũng có lúc cảm thấy buồn mà.
Chỉ là em không khóc rống lên, không làm ầm ĩ lên… nên mọi người tưởng là không có.
Cuộc sống đối xử với em cũng đủ thể loại như nó đã đối xử với mọi người. Có lúc nó cũng khiến nội tâm em đau khổ.
Nhưng khi cảm thấy đau khổ, em muốn cái gì đổ ra?
Những lời trách móc, tiêu cực, nặng nề sẽ đổ ra… như trước đây.
Hay sự hồn nhiên, vui vẻ sẽ đổ ra?
Một con tằm sẽ nhả ra tơ chứ?
Dù thứ nó ăn chỉ là lá dâu.
Em vẫn chọn hồn nhiên và hạnh phúc.
Những gì đau khổ và không vui trong cuộc đời, em để một bên, để nó trôi đi, không mang nó vào mình.
Em thích mùa đông bên ngọn lửa ấm và dịu dàng, thảnh thơi không ai làm phiền, nằm lim dim ngủ. Em thích khoảnh khắc nằm nghe tiếng mưa xào xào trên mái nhà, có lẽ hàng cây em trồng vừa ướt đẫm.
Thích cảm giác tâm không vướng bận, mặc cho ngoài kia, dưới ánh đèn, có bao nhiêu thứ nhộn nhịp nô đùa, đen trắng thị phi.
Em chỉ muốn nằm im, nghe không gian lan tỏa…
Và ai đó đã nói, cảnh giới cao nhất của sâu sắc không phải là đơn sơ sao?
Em là kiểu người… đã nói rất nhiều, nhưng liệu mọi người có hiểu chút gì về em?
Ảnh: Trời thần, đứa nào móc cái này vô lá dâu, nhìn xa em tưởng con sâu, chút xíu nữa em chết luôn rồi. Cận thị nên cuộc sống nó lạ lắm 🤓