Hồi nhỏ, lỡ trồng cây mà chết là đem cây thả xuống sông rồi ngồi dưới cầu khóc – kiểu như trong phim Trung Quốc hay có cảnh thả người chết nằm trên bè hoa và cứ trôi theo dòng nước vậy.
Bà hàng xóm thấy vậy, mét mẹ mình, nói là con Nhi bị khùng hả gì rồi.
Thế là chiều hôm đó, mẹ mình chửi quá trời, còn đòi đánh nữa. Nói là: đẻ đứa con lành lặn mà nó tập cái tánh giống khùng
. Thế là mình bỏ.

Nhưng tánh mê cây thì vẫn còn. Sáng sáng chiều chiều, mình lại tưới cây, ươm cây, bẻ lá… rồi ngồi ngắm cả nửa tiếng như vậy.
Ác một cái là mấy cái cây đều hay có sâu (trừ cây đu đủ).
Mỗi lần gặp con sâu là mình sợ quá, la không nổi mà cũng không thể để nó cứ thế ăn cây được. Thế là mình nín thở, lấy cây vít nó nhưng không dám giết vì sợ cái cảnh con sâu oặn người uốn éo.
Ôi kinh…
Thế là mình đào cái lỗ rồi chôn sống. Chôn xong, tự nhiên mình lại tưởng tượng ra cảnh con sâu nằm dưới đó bị cục đất đè, uốn éo.
Ôi kinh…
Thế là lần sau, mình vít xong thì thả xuống sông, bụng vái lầm rầm:
“Mày chết hay sống là số mệnh của mày, không phải tại tao nghe!”.
Mình biết nó chết chắc. Con sâu làm gì biết bơi. Nhưng mấy bà kia lại nói: thả con sâu xuống sông, nó sẽ hóa thành con đỉa. Con đỉa đen thui, mềm mềm, nhớp nhớp…
Ôi cái này còn kinh dữ nữa.
Thế là mỗi lần thấy con sâu đeo trên cây cối gần nhà, mình quyết định để đó, chờ có người tới cứu (ghi chú: cứu mình).
Bằng chất giọng dõng dạc và khả ái:
“Đem nó tránh xa Hai ra! Ôi kinh khủng… huhu. Thiện làm gì nó thì làm đi”.
Có một lần, mình thấy con sâu đeo trên cây si rô. Cây này đầy gai, trái chua lè nhưng lại có màu đẹp nên mình thích lắm. Sâu si rô hả? Nó có sừng như sâu cây sung, đủ thứ màu, ôi kinh…
Thế là mình đợi thằng Thiện về để báo cáo. Ai dè, chiều hôm đó, não cá vàng của mình quên luôn vụ con sâu.
Sáng hôm sau, mình nhớ ra nên run rẩy đi tìm. Con sâu không còn trên cây nữa. Nó ở đâu?
Hay là nó trốn trong lòng đất? Thường thì có một số loài sâu hay trốn trong đất, đợi ban đêm, thời tiết mát mẻ mới ra ăn.
Mình nhìn xuống đất và tự nhiên thở không nổi. Nó kìa… huhu… (khóc trong lòng thôi chứ sợ quá làm gì khóc ra tiếng nổi
).

Nhưng rồi mình ngỡ ngàng: hình như con sâu chết rồi. Nó nằm im ru, cái đầu bị mấy con kiến bu rồi. Nó bệnh chết ư? Hay ăn lá cây và bị trúng độc chết? Bạn biết đấy, có những cây không độc với con người nhưng lại độc với con sâu.
Nhưng rồi mình nhận ra: tuổi thọ của nó hết rồi. Sinh mệnh loài sâu ngắn ngủi đến vậy! Mình còn chưa kịp giết nó thì nó đã chết rồi.
Tự nhiên thấy một sự hụt hẫng trong lòng khó tả. Cảm giác buồn cho kiếp con sâu.
(Nhưng sợ thì vẫn sợ nghe).
Thế nên, sau này, khi thấy sâu, mình vít nó và đem thả ở một chỗ thật xa mình. Thả sang cây mới, lạ phong thủy, lạ lá lú, chắc chắn con sâu sẽ bỡ ngỡ mà chết
.

Hoặc nếu nó có nhớ đường mà bò lại vào nhà thì đảm bảo, nó chưa bò tới nhà nữa là đã lão hóa và chết rồi.
Mình nghĩ vậy đó.
Trước sau nó cũng chết à. Cần chi phải giết.
Nói tới đây chắc có người tưởng mình lương thiện. Xin đừng hiểu nhầm, mình chỉ chết nhát thôi. Hồi đó, mỗi khi bắt chí đực chí mén, mình còn giết “cóc cóc”, phê muốn chảy nước miếng, “không phải dạng vừa đâu”!
(Hiển nhiên, bây giờ mình sợ luôn con chí).
Còn bạn hỏi con muỗi à, nó hả, đập thì đã ngứa đó nhưng nó chết xong, cái xác nằm nhẹp lép, máu 1 đống, thấy ghê. Một đống xác. Đen đen, thấy ghê.
Vì vậy, mình quyết định sợ luôn con muỗi.
Nhiều năm qua, mình còn luyện thành công “độc thủ ngũ ngón chụp”. Mình chụp siêu lắm (cận thị chứ chụp siêu lắm).
Chụp xong thì thả ra ngoài mùng.
Đố em chít được chị (trừ khi chị đạp rớt mùng
).

Nãy giờ hình như nói hơi lan man, vì lâu rồi không viết tản văn.
Ừ, mà cái giọng văn tửng tửng này, tưởng chừng đã nốc xong nửa chai bia, nhưng không, mới ăn xong trái lồng mứt, no mồi, năng lượng còn nhiều nên xài bớt vậy.
Đêm nay, mấy cái cây ngoài kia sẽ trải qua 12 giờ sinh trưởng hướng Âm (ban đêm là Âm mà), để cho thân cây, lá cây đều mát dịu.
Bộ rễ ấy bám vào đất, dài ra một chút, chắc hơn một chút. Ở những phần đầu rễ, các lông hút đang làm nhiệm vụ của nó.
Bây giờ, những chiếc lá đang dài ra, cái cây đang lớn ra, và hoa thì nở, quả thì trĩu. Mỗi thứ một chút, một chút. Dòng năng lượng sống đang vận hành trong sinh mệnh cái cây ấy. Bạn có cảm nhận được điều đó không?
Có đôi khi, mình tự hỏi vu vơ: không biết khi mình đứng dưới gốc cây, cái cây có khó chịu không? Rõ ràng là mình đang đạp lên chân nó mà. Ai biết được.
Dưới chân mình là lớp đất và bao nhiêu cái rễ trong đó. Mình đứng đó, đè lên, cũng nặng chứ!
Nếu là cái cây, chắc mình sẽ tách đất, bay lên trời, giống như cây đa trong truyện chú cuội, để khỏi bị níu chân và bộ rễ cũng sạch sẽ.
Nhưng cái cây thì không phải là mình, không suy nghĩ như mình. Mình không biết nó đang nghĩ gì, đang thích như vậy hay là không thích.
Vậy nên mình viết tới đây thôi.
Hôm nay tháng giêng, qua rằm rồi, nhưng ngoài kia, nếu có trăng lên, chắc vẫn tròn và sáng.