Vui, là lúc nói thật nhiều
Buồn, chính là không muốn nói nữa.
Những điều giản đơn như vậy
Bây giờ mới hiểu sơ sơ.
Sài Gòn, em có hiểu ta chưa?
Viết thơ về em từ khi chưa tới.
Tối nay bộn bề bối rối
Ngày mai, ta của bây giờ gặp lại ta xưa.
Mưa bên ngoài, không ướt áo ta đâu
Chắc em ở nội thành, nhà xiêu vách dột
Đâu đó dưới những con đường lụp chụp
Người bán trái cây thơ thẩn dọn hàng.
Ở Sài Gòn, ta có cô bạn thân
Chơi đã rất lâu nhưng mai không gặp
Ta cũng có một vài người bạn cũ
Hẹn đã nhiều lần, nhưng sẽ lại “lần sau”.
***
Xem thêm: Truyện ngắn Hội nghị Diên Hồng
Phần 2: Mượn thế gian
Phần 3: Tản văn – Thế sự đúng sai
Ở đời, khi có sự việc gì xảy ra
Có người chọn cách trung lập vì thấu hiểu.
Có người im ỉm vì đồng lõa.
Cũng có người lương thiện như thiên thần nhưng ngay cả chính tà cũng không phân biệt được.
Người ta nên giữ bản tính LƯƠNG THIỆN, nhưng đừng mất luôn bản tính TỰ VỆ.
Người ta nên giữ tâm tính KHOAN HÒA, nhưng đừng mất luôn khả năng PHÂN BIỆT ĐÚNG SAI.
Đừng nhân danh “nhìn thấu hồng trần” rồi xí xóa cho cái ác và gọi đó là vị tha, từ bi.
Không, có một từ khác miêu tả nó đúng hơn, đó là “ĐỒNG LÕA”.
Nếu cái ác xảy ra trên con bạn, tự nhiên, bạn sẽ hết từ bi liền.
Còn không phải sao?
Vậy nên,
Với bạn bè,
Tam quan bất đồng, bất du nhất lộ.