Kiểu như sống lâu quá nên con người ẩn ức, muốn chết tập thể hay sao ak 🙂.
Các loại độc hại thì lưu trữ, sợ tuyệt chủng.
Hình ảnh kích dục được truyền thông.
Con người đầy bệnh tật, trầm cảm biến thái lên ngôi, hoang mang không biết đâu mới là phương pháp đúng.
Giáo dục thất bại không còn gì bàn cãi! Nhân nghĩa thành lạc hậu, nhởn nhơ đồi bại tinh thần.
Nam thanh nữ tú táo bón không biết trị cách nào, hôi nách hôi miệng không biết khắc phục làm sao, kiến thức cơ bản về sức khỏe thì mù mờ, nhưng chuyện phòng the thì tường tận.
Những kẻ tự xưng là chuyên gia, mở các khóa học dạy người ta thành thạo dưới đáy quần. Đàn ông 3, 4 vợ thành bậc thầy, đàn bà 3, 4 chồng thành cố vấn. Ngoại tình được xem là bình thường, chinh phục được nhiều người thì gọi là quyến rũ!
Hàng năm, tỉ lệ sùi mào gà, lậu, giang mai, mụn rộp sinh dục, HIV… ít ai theo dõi.
Kết quả là: Những người quan hệ bừa bãi trở nên trầm cảm vì rối loạn sinh học, mất niềm tin. Những người sống nghiêm túc, giữ thân trở nên tự ti vì quá đông người trắc nết!
Ra đường chỉ thấy nhiều người đạo đức giả, về nhà con cái mải chơi game, văn hóa giao tiếp thoái hóa với những từ mất vệ sinh, chương trình giải trí đầy sự bộc lộ cái tôi, những chuyện nhảm nhí được báo chí quan tâm, chốn quan trường tham nhũng.
Giới tâm linh đầy những kẻ tâm thần, giành đất láng giềng mở miệng từ bi, cha mẹ không lo cúng dường thừa thãi.
Đi trên mặt đất còn bị người đòi nợ, ngồi trong nhà mơ tưởng thần thông.
Giữa một xã hội đồi bại, những người tỉnh táo một chút trở thành lạc hậu, những người giữ khí tiết thì được chất vấn “tới tuổi này mà còn trinh?”, những người thanh liêm bị nghi ngờ là “không thật”.
Rồi sẽ đến một lúc trật tự được thiết lập, những người mang tư tưởng bệnh hoạn cần được chữa lành, những người quá trong sạch mà tự ti cũng cần chữa bệnh.
Rồi sẽ đến một lúc người ta hiểu tại sao tư tưởng Tam Cương – Ngũ Thường của Khổng Tử lại cần, bởi vì chỉ có nó mới chấn chỉnh được xã hội lăng loàn, đồi bại.