• Giỏ hàng
  • Viết vu vơ
  • 0 - ₫0

Cây Hoa Lá chấm com

Trang chủ » Cảm nghiệm cá nhân » Tiền quan trọng như thế nào?

Tiền quan trọng như thế nào?

17/03/2025 17/03/2025 Cây Hoa Lá

Khi mình viết bài này thì chàng trai mà mình gặp đã thành người thiên cổ rồi.
3 năm trước, mình vào bệnh viện thăm người quen đang điều trị thì thấy một chàng trai ngồi ở giường kế bên, khoảng chừng 24 tuổi.
Mình ngồi nói chuyện với dì mình, vô tình nhìn qua thì bắt gặp ánh mắt đó – nhìn mình một cách vô tội, xót xa và có gì đó rất buồn, rất cô đơn. Chỉ một thoáng qua thôi nhưng mình nhớ đến giờ.
Gương mặt phong sương và đôi mắt buồn sâu xa, tựa như một cá thể nhỏ nhoi đứng nhìn vũ trụ. Lúc đó mình cũng không suy nghĩ nhiều, vì trong bệnh viện ai cũng có những khổ sở riêng, mình cũng tưởng chàng trai ấy là thân nhân của ai đó đang điều trị.
Sáng hôm sau, mình quay lại bệnh viện thì biết chàng trai ấy đã chết rồi. Mình sững sờ. Mọi người không hiểu được cảm giác của mình lúc đó đâu!!! Cực kỳ ngơ ngác! Ôi trời!!!!
Thì ra chàng trai đi làm phụ hồ bên Phú Quốc, té từ giàn giáo xuống khiến cho nội tạng bị tổn thương và bác sĩ nói phải phẫu thuật, nhưng vốn dĩ nhà nghèo, trong túi chỉ còn cái điện thoại, cha mẹ cũng nghèo nên không dám gọi về nhà xin tiền, thế là nhờ một người trong bệnh viện đi bán cái điện thoại đó, được 1,1, triệu. Nhưng chi phí phẫu thuật là 20 triệu. Từ sáng tới chiều không đào ra được tiền, y tá đi lại chửi, nói là “không có tiền thì nói sớm đi, để người ta làm giấy tờ, chứ ậm ừ từ sáng tới giờ…”.
Và trong đêm đó, chàng trai bị đưa lên bàn mổ và hôm sau bệnh viện báo tử. Các bệnh nhân ở đó bàng hoàng, thậm chí có người còn bức xúc quá mà nói bậy, rằng bệnh viện cố ý mổ cho chết để lấy nội tạng. Mọi người rôm rả bàn tán.
Mình thì nghĩ có lẽ té xuống bị tụ máu bầm và do chần chừ về thời gian nên tạo thành huyết khối gây tử vong, nhưng đâu đó mình vẫn đau nhiều hơn về những lời vu vơ đó.
Con người ta lâm vào bệnh tật mới thấy tiền quan trọng như thế nào. Cái nghèo đi cùng cái hèn, đi cùng sự nhếch nhác, đắn đo, lúc tử sinh cũng không thể tự mình quyết định. Lại gặp nhân viên y tế vô tâm, chứ nếu có tâm thì nói cho chàng trai hiểu, rằng tụ máu bầm rất nguy hiểm, phải quyết định ngay, nếu không có tiền thì nói thẳng để làm hồ sơ xin được ứng trước hay tài trợ gì đó, hay cầu cứu các nhà hảo tâm.
Nhưng chàng trai ấy đâu biết những điều này, trong khổ nạn chỉ âm thầm chịu đựng, và nó tụ lại thành ánh mắt sâu xa đó, thứ đã ám ảnh mình suốt 3 năm. Mình cảm thấy mình có lỗi vì nếu mình hỏi thăm chàng trai đó, câu chuyện đã khác. Mình không có cách nào quên được và nó như đi vào tiềm thức của mình, tạo thành nghiệp của mình, bởi vì bất cứ dấu ấn sâu sắc nào đi vào tâm trí cũng sẽ tạo thành nghiệp.
“Ta tự xem mình như người cùng một hội với kẻ mắc nỗi oan lạ lùng, vì nết phong nhã”.
Có thể trong tương lai, nghiệp sẽ đẩy mình gặp lại tình huống đó lần nữa, và chỉ cần mình “nhiều chuyện” một chút thôi, hỏi han một chút thôi thì tình thế đã thay đổi rồi.
Mọi người ơi, đừng bao giờ bỏ bê sức khỏe để đến mức phải vào bệnh viện, bởi vì bạn không thể đòi hỏi sự tử tế từ bất kỳ nhân viên y tế nào. Họ sẽ hoạt động theo nhân cách của họ. Nếu bạn gặp bác sĩ có tâm thì tốt, nhưng nếu gặp bác sĩ không có tâm thì sao? Một khi mang bệnh và phải giao tính mạng của mình cho người khác, bạn sẽ không còn quyền tự quyết nữa.
Và mọi người ơi, trước đường cùng, bạn hoàn toàn có thể cầu cứu đồng loại của mình. Bạn đừng sợ bị từ chối, đừng sợ bị bỏ rơi, bởi vì trước sinh tử, những người có lương tâm sẽ không nỡ khoanh tay đâu!
Nhưng một câu hỏi lớn hơn được đặt ra: làm sao để khỏe mạnh? Con người bây giờ đầy bệnh tật. Mình ngỡ ngàng khi phát hiện ra những người xung quanh mình, các khách hàng của mình và fan gurur lại bị bệnh nhiều đến vậy. Chúng ta đã sống như thế nào mà để người đầy bệnh vậy?
Nếu không dứt khoát và mạnh mẽ làm một cuộc cách mạng với chính bản thân mình thì một ngày nào đó, các bác sĩ sẽ làm cuộc đại cách mạng trên cơ thể chúng ta, có thể là mổ xẻ ở đâu đó, cắt bỏ ở đâu đó… để cứu chúng ta. Nhưng phải biết rằng: bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có tỉ lệ rủi ro trong đó!
Mọi người ơi, chúng ta đã sống như thế nào mà để cho cơ thể đầy bệnh tật vậy? Có bao giờ mình muốn cứu nó không?
  • Chia sẻ lên Facebook
  • Chia sẻ lên Twitter
  • Chia sẻ lên LinkedIn

Bài viết liên quan

Cuộc sống chỉ có hai chén cơm thôi
Việc thờ cúng
Biết ơn Thượng Đế

Chuyên mục: Cảm nghiệm cá nhân

Bài viết trước « Phải trưởng thành trong một nền giáo dục thất bại!
Bài viết sau Nếu AI tiếp tục phát triển »

Sidebar chính

Danh mục sản phẩm

  • Chuỗi hạt trang sức (3)
  • Đồ dùng hàng ngày (3)
  • Sản phẩm cho sức khỏe (46)
  • Sản phẩm thánh hiến và nghi lễ (3)

Thông tin trên CâyHoaLá.com chỉ mang tính tham khảo. Vui lòng hỏi ý kiến chuyên gia trước khi áp dụng!