30 năm sau, núi sông có còn là núi sông không? Điều đó còn tùy vào cái nhìn của mỗi người.
Nhưng chúng ta thì chắc chắn sẽ thay đổi. Từ một giây trước sang một giây này, cơ thể này đã chết đi 3,8 triệu tế bào và sinh ra 3,8 triệu tế bào mới. Một sự thay đổi lớn như vậy đã xảy ra, vậy mà chúng ta lại nghĩ mình là cũ!
Chúng ta đang thay đổi từng giây, chúng ta đang chết đi và tái tạo trong từng giây, vậy mà chúng ta không nhận ra sự mới mẻ của mình.
Sự sống này đang vận hành và sẽ luôn vận hành. Vũ trụ cũng luôn vận hành. Lực vận hành ấy như dòng nước đang chảy vậy. Tự nhiên như vậy. Chúng ta là trái banh trên dòng nước đó.
Thay vì đi theo lực đẩy đó, chúng ta không chịu, chúng ta ngừng lại phân vân: động lực sống ở đâu?
Động lực sống ở ngay đây. Ân điển chính là lực đẩy đó. Bạn hòa điệu vào cuộc sống, vào vũ trụ… thì tự nhiên ân điển sẽ đẩy bạn đi. Khi đó, bạn bỗng nhiên thấy mọi thứ dường như đều hỗ trợ bạn. Từng bước chân của bạn đều trơn tru thuận lợi. Hiển nhiên, thỉnh thoảng sẽ có va vấp, ví dụ như trái banh đụng vào trái banh khác, ví dụ vậy. Tuy nhiên, khi nương theo lực đẩy đó, nó sẽ vượt qua hầu hết mọi chông gai.
Ngược lại, nếu bạn không hòa điệu vào cuộc sống, bạn sẽ như trái banh đó, thay vì hòa theo lực đẩy của dòng nước, nó lại ngưng lại thắc mắc. Khi đó, nó đã tự làm trì trệ mình và nó còn phải chống lại lực đẩy của dòng nước, vậy nên nó mệt mỏi và phải gồng cả người để chống chọi.
Để dễ hiểu hơn, bạn hãy đưa bàn tay xuống dòng nước đang chảy. Nếu bạn đưa tay nương theo dòng chảy thì bạn sẽ thấy nhẹ nhàng, vì lực của nước đang đẩy tay bạn đi. Nhưng nếu bạn giữ yên bàn tay lại thì nó sẽ cản dòng nước, và bạn có thể cảm nhận rõ rệt sự vất vả đó.
Đối với cuộc đời này, chống lại không phải là cách. Hãy hòa điệu vào nó để nương theo lực đẩy của nó một cách tự nhiên, khi đó, bạn sẽ thấy động lực dồi dào.
Ân điển không phải là thứ may mắn ở trên trời giáng xuống mà là ở ngay trong cội nguồn năng lượng sống này. Nó đang vận hành trong cơ thể bạn và trong khắp vũ trụ. Chỉ cần bạn hòa nhập vào nó, nó sẽ hỗ trợ bạn.
Trời mưa thì vạn vật mát mẻ sinh trưởng, trời nắng thì vạn vật cứng cáp lớn lên. Gió thổi mát rượi, mây xanh trên trời…, ân điển có sẵn, mình cứ nhận thôi.
Đó là lý do vì sao có những người bước qua cuộc đời này một cách nhẹ nhàng, tự tại an nhiên. Cũng có những người phải vật vã chống chọi với nó, mỗi ngày đều như đang kéo lê thân thể nặng nề mà đi.
Hòa điệu vào cuộc sống, bạn sẽ thấy mình nhẹ nhàng, thư thái, như nhiên.
Mình không bảo bạn lăn xả vào xã hội và ăn chơi hết mình, không!
Mình cũng không bảo bạn cháy hết mình với mọi thứ, bởi vì nếu không khéo, bạn sẽ thành tro bụi.
Mình muốn bạn luôn giữ được sự tỉnh táo và nhận thức cần thiết để tồn tại một cách bình an. Đồng thời, bạn cũng có được sự thư thái tiêu dao của một làn gió.
Từ mai, hãy thả đi những muộn phiền.
Những điều bạn không muốn, những thứ không cần thiết trong cuộc sống của bạn, hãy thả nó đi.
Đừng gánh nữa!
Tâm trí này, bao nhiêu năm qua đã chất chứa chuyện của thế gian, của người này, người kia…, có bao giờ nó được ngơi nghỉ chưa?
Có bao giờ nó được thư thái chưa?
Bao nhiêu phiền nhiễu mang nặng trong đầu, giờ là lúc nên thả nó đi. Hãy để nó đi.
Một niệm chấp nhất nặng như thái sơn. Một niệm buông xuống nhẹ như không có.
Ừ nhỉ, có gì đâu!
…
Đúng rồi. Bạn đừng khóc.
Hãy cười cho sự ngu ngốc của mình trong những năm tháng vừa qua.
Từ từ gội rửa, bỏ bớt những phiền nhiễu trong tâm trí này, để nó nhẹ nhàng hơn.
Thả lỏng ra, nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn, rộng mở hơn…
Hòa điệu vào cuộc sống, làm một con người mới, rất bình phàm nhưng cũng rất đỗi thiêng liêng!
***
Chào bạn,
Mình là Nhi, người viết bài này.
Bạn có thể liên hệ mình qua sdt 0979 254 124.
Bạn cũng có thể thưởng cho mình ly sữa để tiếp tục viết văn qua stk Agribank 1800 259 157 122 (Đồng Tuyết Nhi).
Cảm ơn bạn.