Người dẫn: Có một nghiên cứu lớn cho thấy 54 % bác sĩ ở Mỹ bị kiệt sức. Các y tá cũng vậy.
Và ngài đang ở đây, một trường y. Vì vậy, chúng tôi đang tìm câu trả lời từ ngài. Chúng tôi đang tìm kiếm hy vọng.
Đối với 54 % bác sĩ bị kiệt sức, cũng như các y tá và điều dưỡng bị kiệt sức, những người làm trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe bị kiệt sức, ngài sẽ nói gì với họ?
Sadhguru:
Nếu bạn phải mang lại sức khỏe cho chính mình hoặc cho người khác, điều cơ bản là bạn phải mang đến một cảm giác toàn vẹn sâu sắc vào bạn. Các lĩnh vực khác trong cuộc sống của bạn cũng phải đồng bộ và hoạt động tốt.
Thật buồn khi biết rằng các bác sĩ đang trong tình trạng kiệt sức.
Họ có thể bán được nhiều thuốc hơn nhưng họ không thể tạo ra sức khỏe cho mình khi họ đang trong tình trạng kiệt sức.
Giờ đây, y học hiện đại ngày càng tiến bộ, hết phép màu này đến phép màu khác. Các loại nghiên cứu cũng lần lượt ra đời nhưng mọi người lại không được khỏe mạnh.
Người ta đang mắc bệnh nhiều hơn bao giờ hết.
Một quốc gia như Hoa Kỳ, là quốc gia giàu có nhất hành tinh, về cơ bản có nghĩa là họ có quyền được lựa chọn thực phẩm. Mỗi người đều có quyền lựa chọn dinh dưỡng.
Ở một đất nước có sự lựa chọn về dinh dưỡng như thế, vậy mà họ phải đầu tư đến ba nghìn tỷ đô la để chăm sóc sức khỏe. Con số này lớn hơn ngân sách của nhiều quốc gia lớn trên thế giới.
Điều này cho thấy ở đâu đó, chúng ta đã bỏ quên sức khỏe. Có thể chúng ta có một ngành công nghiệp phát triển nhưng chúng ta đã bỏ quên sức khỏe.
Chà, chúng ta có thể giải thích nó theo nhiều cách nhưng các bác sĩ đang bị kiệt sức, bệnh nhân ngày càng nhiều, đó là sự thật.
Bạn biết đấy, mọi người đều nghĩ nghề bác sĩ là nghề khó nhất.
Thật ra, nếu bất kỳ cá nhân nào làm thứ gì đó mà họ thực sự quan tâm, họ sẽ không bao giờ kiệt sức.
Bản thân tôi và rất nhiều người xung quanh tôi đều làm việc 20 giờ mỗi ngày và làm xuyên suốt cả năm. Thế nhưng, bạn sẽ không thấy tôi kiệt sức.
Có lẽ đôi khi tôi sẽ kiệt sức về thể chất. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ chết vì kiệt sức, nhưng chắc chắn không phải là kiệt sức tinh thần hay chán nản. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với tôi.
Tại sao tôi lại nói điều này?
Đó là vì có nhiều nghề nghiệp khác nhau nhưng với nghề bác sĩ (thầy thuốc), khi mọi người đến gặp bác sĩ, theo một cách nào đó, họ đang đặt mạng sống của mình vào bác sĩ.
Và khi ai đó sẵn sàng đặt cuộc sống của họ vào tay bạn, bạn phải coi đó như một nghĩa vụ thiêng liêng.
Bác sĩ không chỉ là một nghề nghiệp, không chỉ là một việc kinh doanh.
Bởi vì: Khi ai đó sẵn sàng đặt cuộc sống của họ vào tay bạn, tôi đang nói với bạn, ngay cả những người sống với bạn (như vợ/ chồng và con cái của bạn, chưa chắc họ đã dám đặt tính mạng của họ hoàn toàn vào tay bạn.
Nhưng ai đó, một người vô danh đến và đặt cuộc đời họ vào tay bạn.
Tôi nghĩ rằng đó là đặc ân lớn nhất dành cho bạn vì họ đã tin tưởng bạn ở cấp độ đó. Họ sẵn sàng tin tưởng bạn bằng cả cuộc đời. Bạn có thể làm những điều đúng hoặc sai, cố ý hay vô tình. Bởi vì không ai có thể hình dung cơ thể con người một cách tuyệt đối, được chứ?
Chúng tôi biết việc trị bệnh cũng có giới hạn của nó. Vì vậy, bạn có thể gây ra điều sai trái.
Nhưng khi họ đã đặt cuộc sống của mình vào tay bạn, tôi nghĩ, nó cũng giống như câu nói truyền thống ở Ấn Độ:
“Trong bất kỳ xã hội nào, nếu giáo dục, y học và những công việc có liên quan đến tinh thần con người… bị thương mại hóa thì xã hội đó sẽ đi xuống cống”.
Tôi nghĩ rằng cả ba điều này đều đã xuất hiện trong cuộc sống ngày nay. Chúng đều đang được thương mại hóa.
Thật ra, không có gì sai với thương mại. Thương mại là một giao dịch cho và nhận. Bạn cho tôi cái này, tôi sẽ cho bạn cái kia. Nhưng có một số việc, chúng ta không thể xử lý như chỉ cho và nhận.
Trên tất cả, mọi người đang trải qua sự kiệt sức là vì: họ đang làm điều gì đó mà họ không thực sự quan tâm. Nếu họ làm điều gì đó mà họ thực sự quan tâm, họ sẽ không có tình trạng kiệt sức. Bạn càng có nhiều cơ hội để làm điều đó thì càng tốt, phải không?
Điều này dành cho tất cả các ngành nghề, nhưng đặc biệt là nghề chăm sóc sức khỏe, vì nó có liên quan đến sự sống và cái chết của người khác.
Đó là câu hỏi về sự sống và cái chết của người đang ngồi trước mặt bạn, chứ không phải một loại giao dịch, kinh doanh thông thường. Tất nhiên, họ sẽ trả phí của họ, nhưng trong bản thân bạn, nếu bạn không làm điều đó như một món quà tuyệt vời cho người đang ngồi trước mặt bạn, chắc chắn bạn sẽ bị kiệt sức khi làm loại công việc này.
Mặt khác, mỗi ngày, nếu bạn giúp được một người hoặc cứu sống được ai đó, giúp cuộc sống của họ tốt hơn thì vào cuối ngày, tâm hồn bạn sẽ bay bổng lâng lâng bởi niềm vui đó (chứ không phải là kiệt sức). Nó không nên là một sự kiệt sức.
Dù cho loại hoạt động của chúng ta là gì, chúng ta có thể chạm vào người khác sâu sắc như thế nào, thì đây là điều tạo nên sự khác biệt lớn.
Nếu bạn làm một bộ phim, bạn sẽ không muốn làm một bộ phim mà không ai muốn xem, phải không?
Bạn muốn mọi người xem bộ phim này và rơi nước mắt phải không?
Bạn không muốn xây một ngôi nhà mà không ai muốn ở.
Bạn không muốn nấu thứ gì đó mà không ai muốn ăn.
Những điều này bạn làm là vì bạn muốn chạm vào cuộc sống của người khác thông qua hoạt động của mình. Đây là nhu cầu cơ bản nhất của con người.
Và với tư cách là một bác sĩ, bạn có một cơ hội phi thường để chạm vào những mảnh đời mà rất ít ngành nghề khác có thể làm được.
Và điều này sẽ không dẫn đến kiệt sức.
Nhưng giờ đây, nhiều người đang kiệt sức vì họ coi nó như một giao dịch.
Bạn phải nhớ, trải nghiệm của con người được tạo ra từ bên trong, không phải từ bên ngoài.
Niềm vui và sự khốn khổ của bạn, cũng như nỗi đau đớn và hân hoan, thống khổ và ngây ngất, thậm chí ánh sáng và bóng tối… cũng chỉ xảy ra trong bạn.
Chúng không phải ở xung quanh bạn. Điều gì xảy ra bên trong bạn, nếu bạn chỉ cố gắng sửa chữa ở bên ngoài thì bạn sẽ loạn não sớm thôi. Tôi ngạc nhiên là tại sao lại chỉ có 54 %.
Nếu bạn không hiểu trải nghiệm của con người được tạo ra từ bên trong, đặc biệt là các chuyên gia y tế, những người đã đi sâu vào bản chất sinh lý con người và tôi tin rằng ở một mức độ nào đó, trong tâm trí chúng ta cũng phải biết rằng mọi khía cạnh của trải nghiệm con người đều đến từ bên trong.
Và ngày nay, đặc biệt là y học hiện đại, đa phần dùng những chất hóa học để sửa chữa mọi thứ.
Vì vậy, lẽ ra bạn phải hiểu rằng: cả sức khỏe và bệnh tật đang xảy ra là do hóa học.
Niềm vui và sự đau khổ của bạn là do các chất hóa học khác nhau tạo thành.
Ngây ngất và thống khổ là do các chất hóa học khác nhau.
Hay nói cách khác, cảm xúc của chúng ta là một món súp hóa chất. Câu hỏi chỉ là: bạn muốn một món súp tuyệt vời hay một món súp tệ hại?
Bây giờ, nếu tôi đưa nguyên liệu làm súp cho tất cả các bạn, bạn có tin rằng tất cả các bạn sẽ làm ra cùng một loại súp không?
Bạn sẽ có hàng trăm loại súp khác nhau. Vì vậy, có một thứ được gọi là kỹ năng nấu súp.
Tất cả chúng ta đều đến với những thành phần cơ bản giống nhau của cuộc sống, hãy xem, chúng ta đã trở thành như thế nào. Không ai giống ai, đúng không?
Bạn biết không, tối nay, có một y tá hoặc một bác sĩ đã về nhà và họ nói với một thành viên trong gia đình rằng họ đang điều trị cho một đứa trẻ đau đớn vì hóa học trị liệu, hoặc họ đang ở trong một phòng khám, nơi họ đang chăm sóc những người không có đủ bảo hiểm để chi trả cho loại thuốc đó.
Những bác sĩ đó rất tốt nhưng họ đã trở về nhà với tinh thần suy sụp. Họ yêu những gì họ làm. Tôi nghĩ vẫn còn các bác sĩ hết mình yêu thích những gì họ làm.
Và tôi thích phép ẩn dụ về việc nấu súp.
Chúng ta có thể làm gì? Chúng ta nên làm gì đây?
Các y bác sĩ và điều dưỡng có thể làm gì?
Tôi có thể dạy bạn cách để biến chất hóa học của bạn thành một hóa học hạnh phúc.
Điều đó có nghĩa là: bạn hạnh phúc theo bản chất của chính mình, không phải vì những điều xảy ra xung quanh bạn.
Đây chính xác là những gì tôi đang nói.
“Những gì xảy ra bên trong tôi, tôi có thể tạo ra nó xung quanh mình. Nếu những gì xảy ra xung quanh tôi lại ảnh hưởng đến tôi thì tôi vẫn ở trong bản chất động vật”.
Một con người có nghĩa là “Tôi làm tất cả những điều giống như động vật làm nhưng tôi có thể làm một cách có ý thức ”.
Vâng, bạn sinh ra như bao sinh vật khác. Bạn lớn lên, bạn ăn, bạn ngủ, có thể bạn sinh sản và một ngày nào đó bạn chết đi.
Đây là những gì mọi sinh vật làm. Nhưng là con người, chúng ta có thể làm điều đó một cách có ý thức, bao gồm suy nghĩ và cảm xúc của bạn, mọi thứ.
Thật ngạc nhiên khi mọi người ở độ tuổi 20, 30, 50, 60…, họ vẫn không biết phải làm thế nào để xử lý suy nghĩ và cảm xúc của họ.
Đây là một sự khuyết tật lớn trên thế giới. Nếu bạn không biết cách sử dụng đôi tay của mình, bạn có gọi đó là khuyết tật không? Nếu bạn không biết cách quản lý suy nghĩ và cảm xúc của bạn, đó không phải là một khuyết tật ư?
Chỉ vì mọi người đều ở trong tình trạng như nhau nên nó trở nên bình thường.
Như bạn đã đưa ra ví dụ, rằng đôi khi bạn không thể đối xử chu đáo với mọi người vì bạn không có thời gian, hoặc không có tiền bạc, hoặc bất cứ thứ gì.
Tôi không thắc mắc về điều này.
Nhưng khía cạnh quan trọng nhất của điều này là:
Nếu bạn muốn mang lại sự khỏe mạnh cho ai đó, bạn phải biết cách trở nên khỏe mạnh, phải không?
Nếu không, bạn sẽ làm như thế nào, tôi đang hỏi bạn đấy?
Làm sao bạn có thể tạo ra sức khỏe cho người khác khi tâm trí bạn không biết cách để trở nên khỏe mạnh?
Bạn phải biết, thế giới bên ngoài sẽ không bao giờ diễn ra 100 % theo cách bạn muốn.
Hay nói cách khác, nếu bạn mong đợi thế giới bên ngoài sẽ giống như bạn muốn thì bạn không phù hợp để sống ở đây, trong thế giới này. Có đúng không?
Bạn biết đấy, chúng tôi là một tổ chức tình nguyện với hơn 4 ngàn tình nguyện viên toàn thời gian và 3 triệu tình nguyện viên bán thời gian.
Mỗi ngày đều có người đến gặp tôi và nói, “Sadhguru, tôi không chịu nổi cô ấy nữa. Tôi chịu không nổi”.
“Tôi không thể làm việc với người này”.
“Người đàn ông này thế này… Người phụ nữ kia thế nọ…”
Tôi nói với họ: “Thấy chưa, đây là những loại người tồn tại trên thế giới. Nếu bạn nghĩ rằng những gì bạn đang làm là rất quan trọng, bạn phải làm việc với những người này và họ sẽ như vậy đấy”. Nếu bạn muốn làm việc với những người lý tưởng, bạn phải lên thiên đường ngay hôm nay ”.
Bạn hãy hỏi bất kỳ ai, những người làm công việc dễ nhất cho đến công việc khó nhất, họ đều phàn nàn về sự căng thẳng.
Vì vậy, căng thẳng không phải vì công việc của bạn.
Tôi phải nói với bạn điều này.
Lần đầu tiên tôi đến Hoa Kỳ, bất cứ nơi nào tôi đến, mọi người đều nói về quản lý căng thẳng.
Tôi không thể hiểu điều này bởi vì theo sự hiểu biết của tôi, chúng ta chỉ quản lý những thứ quý giá đối với chúng ta (như gia đình, tiền bạc, công việc kinh doanh).
Tại sao mọi người lại muốn quản lý căng thẳng?
Phải mất một thời gian tôi mới hiểu, mọi người đã kết luận rằng: căng thẳng là một phần trong cuộc sống của họ.
Thật ra, căng thẳng không phải là một phần của cuộc sống của bạn.
Căng thẳng chỉ là việc bạn không thể quản lý được suy nghĩ của mình.
Cảm xúc của chính bạn, năng lượng của chính bạn và cơ thể của chính bạn.
Bạn muốn sống trong căng thẳng hay trong hạnh phúc? Vui lòng cho tôi biết.
Hạnh phúc.
Lựa chọn của bạn là gì?
***
Một điều đơn giản như vậy nhưng sẽ không xảy ra bởi vì tâm trí của bạn thậm chí không nhận được hướng dẫn từ bạn.
Nếu trí thông minh của bạn chống lại bạn thì cái quái nào có thể cứu bạn?
Vì vậy, lo lắng này, căng thẳng này không phải là vì công việc.
Bởi vì hệ thống giáo dục chỉ cho bạn biết cách chinh phục thế giới, bạn biết đấy, làm thế nào để phá vỡ một nguyên tử vô hình, làm thế nào để vượt ra ngoài không gian, nhưng giáo dục lại không cho bạn biết gì về bản thân này. Bản thân này là phức tạp nhất – nếu bạn muốn gọi nó là cơ chế thì nó là cơ chế phức tạp và tinh vi nhất.
Đúng chứ?
Đúng.
Là một bác sĩ, bạn biết đấy, kể cả các bác sĩ, họ đã đọc hướng dẫn sử dụng chưa?
Làm thế nào để sử dụng cơ chế này?
Nếu bạn cứ để mọi cảm xúc xảy đến một cách ngẫu nhiên thì tất yếu, bạn sẽ phải lo lắng.
Hãy xem, bạn đang sống trên một hành tinh tròn, đúng không? Và trên hết, nó đang quay.
Vì vậy, nếu bạn nhìn lên, bạn sẽ luôn nhìn sai hướng, đúng không?
Bạn phải đến Úc để tra cứu một cách đúng đắn.
Vì vậy, chúng ta chỉ đơn giản là không có khả năng biết được những gì đang lên và xuống trong vũ trụ này.
Chúng ta thậm chí không biết cái nào tăng, cái nào giảm. Chúng ta không biết cái gì là tiến, cái gì là lùi.
Chúng ta thực sự không biết đâu là Đông, đâu là Tây. Để thuận tiện trong đời sống, chúng ta mới tạo ra phương hướng. Nhưng có một điều mà bạn có thể biết. Đó là: có hướng nội và hướng ngoại.
Nhưng chúng ta cứ bận sửa chữa bên ngoài. Khi bạn sửa chữa bên ngoài, bạn sẽ nhận được sự thoải mái và tiện lợi nhưng bạn sẽ không có được hạnh phúc.
Nếu muốn hạnh phúc, bạn phải thiết kế nội tâm của mình theo cách bạn muốn. Khi bản thân trở thành mẫu người mà bạn muốn, bạn sẽ có niềm vui.
Sadhguru