Có những người cho đi nhưng lại không nhận được sự hồi đáp, vì sao như vậy?
1. Vì cho sai người
Lý do đầu tiên khiến bạn cho đi nhưng lại không nhận được sự hồi đáp, đó là bạn đã cho sai người.
Với một người không có cảm tình với bạn, sự quan tâm của bạn chỉ là là phiền toái.
Sự cho đi của bạn là có cũng được, không có cũng không ảnh hưởng gì.
Vì cơ bản là họ không quan tâm đến bạn.
Cho nên, có đôi khi chúng ta cứ đâm đầu vào một mối quan hệ không có kết quả, để rồi thấy mình tệ, thấy mình kém cỏi.
Bạn trân quý; họ vô tâm.
Rồi bạn tự trách bản thân mình không được tốt, tự hỏi mình sai chỗ nào, thiếu sót chỗ nào…
Thật ra, bạn không sai, chỉ là bạn chọn sai người mà thôi.
Khi chọn đúng người, bạn sẽ không thấy thiệt thòi nữa và bạn xứng đáng được như vậy!

Điều dại dột và đáng thương nhất của phụ nữ chính là: khi đã yêu ai đó mà không được hồi đáp, họ lại cho rằng tại họ làm sai, tại họ không đẹp, không tốt…
Thật ra, một người nào đó yêu bạn,
Không phải vì bạn đẹp (bởi có nhiều người đẹp hơn bạn).
Không phải vì bạn tốt (bởi có nhiều người tốt hơn bạn).
Mà vì vừa hay,
Bạn vừa đủ đẹp trong mắt họ
Vừa đủ tốt trong cảm nhận của họ.
Sự ngờ nghệch của bạn, họ không thấy đó là ngu ngốc.
Sự sai trái của bạn, họ không thấy đó là xấu xa.

Khi họ yêu bạn, nếu thấy bạn xấu, họ sẽ cố gắng giúp bạn xinh đẹp hơn, tự tin hơn.
Thấy bạn vụng về, họ sẽ nhắc nhở, hướng dẫn để bạn tốt lên.
Tình yêu không phải là ban phát, càng không phải cầu cạnh.
Tình yêu là hai người, mỗi ngày đều trở nên tốt đẹp hơn.
Một người, nhờ được dìu dắt mà ưu tú hơn.
Một người, nhờ biết cách dìu dắt mà trưởng thành hơn, bao dung hơn.
Giống như Truyện Kiều có câu:
“Nghe lời sửa áo cài trâm
Khấu đầu lạy tạ cao thâm nghìn trùng” (1).
2. Vì cho sai cách nên không nhận được sự hồi đáp
Lúc ấy mình nghĩ: chắc mình không có duyên trồng hoa dành dành rồi, nếu không thì sao mình tưới nước nhiều như vậy mà nó vẫn héo?
Hay là nó bị thối rễ? Hay là bị sâu đục thân? Thế là mình quyết định nhổ lên.
Hóa ra, bộ rễ của nó không nhận được nước, khô đến nỗi cầm cái cây lên thì rơm trấu đều rơi ra.
Hóa ra bao lâu nay, mình tưới nước mỗi ngày nhưng nó lại không nhận được vì mình tưới sai cách. Nước đổ ào ào nhưng không thấm được tới rễ vì lớp trấu và phân rơm bện chặt đã ngăn cách, không cho nước thấm qua.
Mình cứ tưởng, chỉ cần chăm chỉ tưới nước nhiều là nó sẽ tốt mà không biết rằng, trước khi về với mình, nó ở vườn ươm, môi trường sống của nó khác và người ta tưới cho nó theo cách khác.
Con người cũng vậy.
Mỗi người có một hoàn cảnh sống khác nhau làm nên họ hôm nay.
Nếu không hiểu được họ cần gì, lại tự tin không hỏi, lại tự mãn mình đã làm đúng.
Thì chúng ta, dẫu có cho đi như thế nào, trong một số trường hợp, họ cũng sẽ không thể cảm nhận được.
Cuối cùng lại có người tổn thương dù không ai có lỗi.
Cho nên, cho đi mà không nhận được sự hồi đáp, lý do phổ biến nhất, chính là ta đã cho (với cái tâm tốt) nhưng lại sai cách.
Bạn gắp cơm cho con, bảo nó ăn cái này ngon, ăn cái kia ngon… nhưng nó chau mày bực bội, vì nó đã không còn là đứa trẻ nữa, nó muốn được tự lập.
Bạn cho cha mẹ tiền nhưng cha mẹ lại muốn được thấy bạn thường xuyên.
Bạn hỏi cô ấy ăn cơm chưa nhưng câu cô ấy muốn nghe là “Em có ổn không?”. Bạn hỏi anh ấy có nhớ bạn không nhưng câu anh ấy đang muốn nghe lại là “Anh mệt lắm không?”.

Vì bạn không hiểu được họ cần cái gì.
Nên cũng không biết phải làm cách nào để họ hiểu được tâm ý của mình.
Cho nên cách đơn giản nhất, chính là chân thành hỏi họ, đặt mình vào hoàn cảnh của họ.
3. Vì cho đi nhưng lại mong được đền đáp
Trồng một cái cây, nếu bỏ vài hôm không tưới thì nó sẽ héo. Tình yêu cũng vậy.
Nhiều khi mình tự hỏi: Tại sao lại phải nhọc công như vậy?
Trồng cây đã vất vả rồi, lẽ ra nó phải tươi mãi như thế mới là giá trị đích thực chứ!
Cuộc sống đầy lo toan, nếu ngày nào cũng chăm, nhiều khi mình cũng mệt mỏi vậy.
Thế rồi một ngày nọ, khi đang tưới cây, mình chợt nhận ra:
Thật ra, thứ khiến mình hạnh phúc không phải đầu tư một lần rồi ngồi đó tận hưởng.
Mà là cảm giác mỗi ngày được vun đắp, được tưới nước cho cây, và nhìn nó xanh như vậy.

Thật ra, đợi ngày nó ra hoa là một loại hạnh phúc.
Nhưng nhìn thấy nó xanh tốt như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.
Khi chúng ta làm được điều gì đó cho những người mà mình yêu thương, chúng ta vốn dĩ cũng không mong được sự đền đáp.
Không phải kiểu: tôi làm như vậy thì được cái gì?
Mà là tôi vui vẻ khi làm điều này.
Vì khi làm nó, tôi thấy mình hạnh phúc.
Đó là cái được lớn nhất, là thành quả ngay trong hiện tại.