Hồi nhỏ, tôi thường cảm thấy bất công: tại sao cô kia ở gần nhà tôi, việc nội trợ thì cũng bình thường, thỉnh thoảng chỉ giúp chồng vài việc thôi nhưng chồng cô ấy thì lại rất cưng chiều, thậm chí còn giúp cô ấy nấu ăn, giặt giũ, mua cả đồ lót cho cô ấy.
Còn chị họ tôi, xinh đẹp, từ trong nhà ra tới ngoài ruộng, việc nào cũng giỏi.
Vậy mà, trời mưa phải loay hoay sửa máng xối đến ướt như chuột, trồng bầu trồng bí phải tự chặt tre, chặt trúc làm giàn.
Con cái bệnh, nửa đêm nửa hôm, dù mưa gió thế nào, chị cũng là người chạy đi mua thuốc.
Tôi có cảm giác mọi người trong xóm đều rất ngưỡng mộ chị. Thật vậy, chị rất giỏi, rất đảm đang, là tấm gương chuyên cần của rất nhiều người.
Thế nhưng, chị lại ít được chồng lo lắng, nâng niu. Ngược lại, chị còn phải lo lắng cho chồng của chị.
Tự nhiên, lúc đó tôi cảm thấy: thật uổng công cho những người phụ nữ giỏi. Cuối cùng, họ cũng chỉ cũng chỉ già đi, vất vả hơn. Họ có thể được rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng lại không có được cảm giác nâng niu, chở che, bảo vệ từ chồng!
Sau này, lớn lên, tôi mới nhận ra rằng: những người phụ nữ được đàn ông yêu thương, chiều chuộng; họ thật sự rất đáng yêu trong mắt đàn ông!
Họ biết cách học hỏi, thay đổi để dễ thương hơn.
Họ biết nũng nịu khi cần, nghiêm túc đúng lúc.
Họ biết cách yếu đuối để đàn ông chở che, biết cách ngợi khen để đàn ông vì họ mà phấn đấu.
Họ thậm chí giấu đi năng lực của mình để nhường chỗ cho đàn ông được thể hiện.
Ra đường, họ luôn thua đàn ông.
Họ không cần giỏi, không cần thắng, chỉ cần hạnh phúc.
Gặp tôi, họ luôn vui vẻ, rủ tôi làm cái này ăn, đi chỗ kia chơi, mua sắm thứ nọ để làm đẹp, ca hát và tận hưởng cuộc sống…
Họ thậm chí còn không thèm kiểm tra xem chồng họ đi đâu, đi với ai, có nhắn tin với cô nào không.
Tôi có cảm giác họ rất tin vào sự chung thủy của chồng họ, vì thế, chồng họ cũng cố gắng chung thủy để giữ hình tượng của mình.
Những người phụ nữ như thế, họ không bao giờ lo lắng chồng mình sẽ bỏ rơi mà luôn tập trung làm đẹp, tận hưởng cuộc sống rồi chia sẻ niềm vui cho chồng.
Dẫu có những lúc chán nản chồng con vì điều này điều nọ, họ cũng không dại nói ra vì họ biết: việc chê bai chỉ làm chồng khó chịu và ghét mình hơn! Họ biết kiểm soát cái miệng, biết cái gì nên nói và không nên nói. Họ thực sự biết quản lý cảm xúc và rất khôn ngoan.
Và nếu chồng họ phản bội, họ sẽ sẵn sàng chia tay trong kiêu hãnh nhưng khi xác định vẫn còn ở bên nhau, họ sẽ làm cho chồng hạnh phúc và yêu mình hết mức có thể!
Đột nhiên tôi nhìn lại chị họ tôi.
Đảm đang, tử tế, suốt đời hy sinh cho chồng con.
Cái kẹp tóc 40 ngàn cũng phải cân nhắc một buổi mới dám mua. Quần áo lót mặc đến dãn ra, thâm kim hết cả.
Quanh năm, chưa bao giờ dám tự thưởng cho mình một ngày để đi du lịch.
Trồng hoa là việc mà thời thanh xuân chị thích nhất, dần dần cũng trở thành một thú vui xa xỉ.
***
Thật ra, chồng chị ấy cũng bình thường như bao người đàn ông khác. Sau nhiều năm như vậy, anh ấy không tệ hơn nhưng cũng không có gì xuất sắc, cứ như thế an phận thủ thường.
Cây cầu dưới sông sắp sập, chị nhắc thì anh sửa. Vụ mùa, mua bán, tất cả đều là chị quán xuyến. Anh chỉ làm theo.
Nhiều năm như vậy, chị tự biến mình thành một bà chúa, thành một người chỉ đạo, nhắc nhở chồng.
Chị cho rằng phải lo được hết thì mới là phụ nữ nội trợ giỏi và chồng con phải mang ơn chị. Nhờ chị mà nhà chị mới được như ngày hôm nay.
Chị tự hào mình đảm đang và luôn muốn được mọi người công nhận.
Nhưng rồi, cuối cùng, chị dần biến mình thành một người đàn bà cằn nhằn, khô khan, khó tính…, giận lên là quát tháo um sùm. Ngay cả mình, dù mình rất thương chị ấy nhưng mình cũng không thích ở bên cạnh chị ấy (vì nó rất áp lực và rất mệt). Huống chi là đàn ông!
***
Với chị ấy, cái gì chị ấy cũng phải quản thì mới yên tâm được.
***
Hình như, khi người phụ nữ giành toàn quyền cai quản gia đình thì họ chẳng được gì ngoài sự vất vả hơn!
Và người chồng, thay vì gánh vác, làm trụ cột…, lúc này lại phải nhường quyền cho người vợ. Dần dần, họ cũng không còn động lực làm chủ, phấn đấu và lèo lái con thuyền sự nghiệp…
***
Đàn ông sẽ không yêu phụ nữ giỏi, họ chỉ yêu một người phụ nữ đáng yêu!
***
Tự nhiên, tôi chầm chậm hiểu ra vì sao người ta thường nói:
“Đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ”.
Và tôi cũng hiểu:
“Đằng sau sự thất bại của một thằng đàn ông cũng là bóng dáng của một người phụ nữ”.
***
Cho nên, phụ nữ à, bạn không cần phải thể hiện mình giỏi hơn anh ấy, cũng không cần chứng tỏ trong mối quan hệ này, bạn là chủ, là trên cơ.
Những điều đó không giúp bạn được yêu thương hơn.
Việc bạn cần làm, không gì hơn là làm cho bản thân đẹp hơn, sống vui vẻ và hạnh phúc.
Bạn không cần góp ý, nhắc nhở.
Bạn chỉ cần ngợi khen, bày tỏ sự biết ơn để anh ấy có động lực phấn đấu.
Quan trọng hơn, bạn phải hiểu tâm lý đàn ông để không làm họ khổ.
Và cũng không làm mình khổ.
Thay vì ngồi đó buồn bã, thất vọng, hoài nghi…, bạn hãy chủ động tìm những người có kiến thức, những thông tin có sẵn trên mạng và sách báo để học.
Và nhớ là chọn lọc để học vì ngay cả những người thầy giỏi nhất cũng có thể có chỗ không minh triết.
Đừng tin chỉ cần gặp được đàn ông tốt thì phụ nữ không cần phải trưởng thành. Không, bạn phải trưởng thành thì mới biết được đâu là đàn ông tốt. Nếu không, bạn chỉ càng yêu càng lầm, càng yêu càng thảm hại hơn thôi!
***
Cuối cùng, điều quan trọng nhất, đó là bạn phải luôn nỗ lực để hoàn thiện mình, để có thể tự nuôi sống bản thân và không phải khổ sở vì tiền bạc.
Nếu bạn không làm ra tiền và cũng không tạo ra được giá trị gì thì dù chồng bạn có yêu bạn đến thế nào, dần dần anh ấy cũng sẽ xem thường bạn. Con người không phải là thánh nhân.
Và quan trọng là: bạn phải có trách nhiệm lựa chọn người đàn ông tốt cho đời mình.
Việc chọn chồng cẩn thận không phải để dựa dẫm mà là để cuộc sống thoải mái hơn, để quãng đời sau này không phải mệt mỏi vì một người đàn ông tệ bạc.
Hãy nhớ: lựa chọn thật kỹ, sau đó mới nỗ lực, vun đắp.
Vì nếu bạn không đủ tỉnh táo để nhận ra một người đàn ông tệ bạc thì mọi nỗ lực của bạn đều trở thành vô nghĩa.
***
Cho nên, với tình yêu, chúng ta phải có trách nhiệm vun đắp, giữ gìn, mỗi người nhường một chút, bớt cái tôi một chút để hòa hợp.
Với chính mình, chúng ta cũng phải có trách nhiệm tách rời nó khỏi những mối quan hệ xấu.
Dũng cảm từ bỏ nếu không được trân trọng.
Tình cảm, nó chỉ đơm hoa kết trái nếu cho đi đúng người, nếu không, kết cục của nó đều rất buồn.
***
Phụ nữ à, bạn là hoa là ngọc, sinh ra là để tỏa hương sắc và xứng đáng được nâng niu!
Xem thêm: Viết cho phụ nữ (phần 2): Yêu rồi, nhưng bạn đã hiểu những điều này chưa?