Sadhguru có kể một câu chuyện, mình không nhớ nguyên văn nữa nên mình kể lại theo văn của mình nha.
Đại loại là có anh kia bị bệnh rất nặng, kiểu ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ bảo rằng anh ấy chỉ sống được 1 tuần nữa thôi, vì vậy, anh ấy luôn sống với ý thức rằng mình chỉ còn 7 ngày, và anh ấy làm phép trừ từng ngày, nói những lời trăn trối cuối cùng với gia đình, đồng nghiệp.
Đến ngày thứ 7, anh ấy đi ngủ với tâm thế mình sẽ chết vào sáng hôm sau. Mọi việc đều đã thu xếp xong, nhưng rồi sáng mai, anh ấy vẫn thức dậy. Anh ấy tái khám, bác sĩ bảo bệnh vẫn còn đó và anh chắc chắn sẽ chết, chỉ là không biết khi nào thôi.
“Tôi chắc chắn sẽ chết, chỉ là không biết khi nào thôi”. Với nỗi tuyệt vọng ấy, anh ấy đi ngủ. Kỳ lạ là, sáng hôm sau, anh ấy lại tỉnh dậy. Xuyên suốt 1 tháng như thế, ngày nào anh ta cũng tưởng mình sẽ chết nhưng rồi anh vẫn sống. Những người nhập viện cùng phòng với anh, có người đã ra viện, có người đã qua đời. Người nhà của anh, sau một thời gian dài chăm sóc cũng bắt đầu chán ngán và về hết.
Bây giờ chỉ còn mình anh. Anh quan sát cuộc sống trong bệnh viện, quan sát từng dòng người, từng bệnh nhân, quan sát tử sinh của con người, tử sinh trong từng hơi thở.
Tối hôm ấy, anh đi ngủ và cảm thấy một sự buông xả sâu sắc trong tâm hồn mình.
Ngày hôm sau, anh ấy thức dậy với sự phấn khởi lạ thường…, tựa như vừa mới được sinh ra. Anh ấy chào tạm biệt mọi người và trở về nhà với niềm vui sướng. Bệnh ung thư không còn là nỗi ám ảnh nữa vì cái chết thậm chí có thể đến nhanh hơn ung thư và đến bất cứ lúc nào. Nó không có cái hẹn cụ thể.
Chỉ là: chỉ cần hôm nay còn sống, đó đã là tuyệt vời.
Mỗi giấc ngủ không phải là một lần chết đi sao? Mỗi buổi bình minh đều là một sự tái sinh kỳ lạ.