Mấy người bị OCD (ám ảnh về sự ngăn nắp) chắc khổ với tấm ảnh này lắm. Chốt đơn 3 kg đường Thốt Nốt đi, em đổi đầu trái bơ cuối cùng lại cho 

.



Nói chứ ảnh này là một mẹo nhỏ, rằng nếu muốn trái cây chín chậm thì để nó cùng những thứ còn tươi, những thứ có tính kháng khuẩn như cóc, gừng… (em muốn 15 tây này đem bơ sang TQ cho em gái, mà hết mùa bơ, nên phải hãm sự chín của nó lại).
Rồi tự nhiên em nhớ lại một vài chuyện cũ. Đúng là như người ta nói: “hãy cho tôi biết 5 người bạn của bạn, tôi sẽ nói cho bạn biết “bạn là ai””.
Năm ngoái, lúc em ra Bắc vận chuyển đồ cứu trợ ra Phú Thọ thì đi cùng 3 anh thanh niên (có vợ hết rồi).
3 anh ấy là 3 người bạn thân, mỗi người một con đường khác nhau, nhưng hễ có việc công ích xã hội là rủ nhau đi chung.
Ngồi trên xe, các anh nói về các chính sách của nhà nước, về cách làm ăn, về con đường tương lai… Em nhớ mãi câu các anh nói với em: Quê hương mình đẹp lắm em ạ! Giá mà cứ nắng thế này, em nhỉ!
Đặc biệt, lúc về gần tới, một anh rủ đi nhậu ăn mừng hoàn thành công việc thì anh kia bảo: thôi tớ phải về sớm để sửa cái bàn cho thằng cu tí.
Mấy anh kia ghẹo: nhớ vợ rồi!
Mọi người cười khà khà.

Sau đó, em ra Hà Giang, đi xe khách, trên xe khách cũng là 3 người bạn thân (2 tài xế, 1 lơ xe).
Mặc dù em nằm ở giường giữa nhưng lỗ tai rất thính nên nghe được gần hết cuộc trò chuyện của 3 ông (đều có vợ rồi). Các anh bàn về gái núi và gái thành thị, gái chợ và gái nông thôn. 



Và cách họ nhắc về phụ nữ như công cụ tình dục khiến em buồn nôn vô cùng, không biết họ có bị lậu hay giang mai, hay mụn rộp sinh dục không… Trước đây em cũng nghe nhiều tiến sĩ, giáo sư… nói về gái đồng bằng Tây Nam Bộ quê em….
Có lẽ mấy ổng mãi mãi không biết đằng sau sự hòa nhã của em đối với mấy ổng là sự khinh bỉ sâu sắc! Nhục nhất của đàn ông là bị khinh mà không biết, đúng không?

Chọn heo coi nái, chọn gái coi dòng, chọn đàn ông coi bằng hữu.
Em để ý thì thấy mấy chị bị ngoại tình, chồng các chị ấy toàn chơi với hội bạn lăng nhăng. Nên các chị em sau này chọn chồng và các anh chọn vợ cũng nên nhìn xem họ hay chơi với ai.
Ở khía cạnh sinh tồn, em không khinh vì mỗi người có lựa chọn riêng với cơ thể và tâm trí mình. Nhưng ở khía cạnh xã hội, em khinh, em phỉ nhổ! Em có quyền đó mà.
Cuộc sống này là nhất nguyên (không phân biệt) nằm trong nhị nguyên (phân biệt).
Nên em có quyền đối xử với mọi người theo cách nhị nguyên (ghét, yêu, khinh, trọng) mà vẫn nhất nguyên (không bị tức hay cuốn theo làm mình sầu khổ).
Nên các chị đừng lo cho em. Em vừa viết bài chửi người khác, vừa nói chuyện giỡn hớt với em gái em, chứ không phải em ngồi phừng phừng lửa hận đâu. Không có chuyện đó, em ngồi vắt vẻo ăn trái cây thôi
.

Hôm nọ trên xe khách đi Sài Gòn, em còn nghe bà kia gọi điện thoại cho bạn thân bả, kể về nỗi khổ tâm của bả khi ngoại tình. Ngoại tình 5 năm mà chồng không biết, dành bao nhiêu tâm tư cho tình nhân, vậy mà, giờ cái ông bồ của bả lại ngoại tình với người khác. Đứa con gái bả nằm giường kế bên cũng như bả, hỗ trợ bả ngoại tình.
Em nằm ở giường sau mà muốn bật dậy, tốc màn bên giường bả rồi chửi: Ôi chị ơi, chị ngu ngục quá vậy! Em khinh chị, thật làm xấu hổ đàn bà Việt Nam! Chị cắm sừng chồng chị thì bồ chị cắm sừng chị, đáng lắm! Vừa. Em hả hê lắm. Chị coi lại chị đi, bộ dạng chị bây giờ thật khó coi haha.
Em suy nghĩ vậy thôi chứ em hỏng dám nói, sợ bị đánh, em nằm im ru, vảnh lỗ tai lên để hóng drama 
.


Thường là vậy. Em suy nghĩ được nhiều câu chửi hay ho lắm nhưng em hèn, không dám nói.
Với thường thì không có cơ hội phun trào vì phải lắng nghe xem đầu dây bên kia, bà bạn bả nói gì. Ôi trời, kaka, bà bạn bả cũng ngoại tình 
.


Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Gần mực thì đen, gần kứt thì hôi kứt.
Tự nhiên thấy cuộc đời rõ ràng ghê
.

Chơi với ai thì dần dần giống người đó, nên mấy chị chơi với em riết mỗi lần cộng các con số sai là chửi em, ủa, chơi gì kỳ vậy
.
