Biết ơn cái gối vì đêm qua đã cho em giấc ngủ an lành.
1. Dấu hiệu của tâm linh lừa đảo
Dấu hiệu của tâm linh lừa đảo là gieo cho bạn nỗi sợ, sau đó khiến bạn phải đeo cái này cái kia, tụng cái này cái kia, giải sao giải hạn, cúng tiền cúng của, cúng nhà cúng đất, cúng cả bản thân…

Phóng hạ đồ đao

Ngoại tình

Đệ tử tìm thầy?

Tâm linh hay yếu thế?
Nếu một người nghèo hơn người kia, điều đó rất khó giấu.
Địa vị thấp hơn người kia, cũng khó giấu.
Nhan sắc xấu hơn người kia, cũng khó giấu.
Kiến thức tài năng không có, cũng khó giấu.
Nhưng khi nói về tâm linh, thì lại dễ giấu hơn. Người ta khó có thể nhìn thấy, đo lường hay kiểm tra, vậy nên bạn dễ giấu hơn. Không ai biết bạn có thật sự tỉnh thức hay không, vì vậy, chỉ cần bạn biết nhiều hơn, hoặc có tuổi đạo lâu hơn, rất dễ để giả vờ rằng bạn là người tỉnh thức hơn, là người ghê gớm!
Chỉ cần tỏ vẻ “tôi tâm linh” là đã rất ngầu rồi!
Ngày nay, nhiều người dùng tâm linh như một cách trốn tránh mặc cảm nghèo khó, xấu xí, thiếu kiến thức hoặc không có quyền lực… Tất cả chỉ để vỗ về cái tôi. Cái tôi ấy sợ mình nhỏ bé, vô dụng.
Người mạnh mẽ không cần tôn giáo, không cần bè phái, bởi vì cuộc sống mới là thứ mạnh nhất.
Và thuốc giải cho căn bệnh “giả vờ tâm linh” chỉ có 1 thôi: nhìn thẳng vào sự thật mà bước lên.
Nhìn thẳng vào cái nghèo để nỗ lực vươn lên, hết tiền thì đi làm chứ không phải ngồi tụng thần chú, cố gắng luyện thần thông hay cầu giải thoát. Thần thông không thể che giấu được tiếng kêu “ọt ọt” của cái bụng đói.
Nhìn thẳng vào làn da xấu, sức khỏe kém… để chăm sóc và hồi phục, chứ không phải tỏ vẻ “tâm linh nên không quan trọng ngoại hình!” và “nghiệp khiến cho bệnh tật”!
Một khi bạn phát hiện tâm linh của bạn chỉ là trá hình, bạn sẽ tỉnh táo lạ thường và trở về thực tại, bởi vì thực tại mới là nơi xảy ra mọi phép nhiệm mầu.
Rồi bạn sẽ có tiền để không bị vật vã khía cạnh cơm áo.
Rồi bạn sẽ có sức khỏe để không quẩn quanh khía cạnh thân thể.
Và bạn sẽ nhẹ nhàng bước đi vì bước chân cũng là một phép nhiệm màu.
Tu thật thì càng ngày càng dễ
Lúc trước mình nghe Osho nói “dễ mới đúng” thì mình hiểu rằng trên hành trình sống, nếu người ta cảm thấy càng ngày càng dễ sống, càng thoải mái hơn, thì đó là đúng.
Gần đây, mình mới hiểu thêm một khía cạnh khác của câu đó, đó là: nếu người ta sống thật với chính mình thì cuộc sống sẽ tự nhiên dễ dàng, vì sống thật như mình vốn có thì có gì là khó?
Che giấu, giả tạo mới khó. Chứ sống thật thì buồn nói buồn, yếu đuối nói yếu đuối, không thích chơi thì không chơi, sợ hãi thì nói sợ hãi. Có gì mà khó!
Người ta thường nói “đường tu khó khăn” là vì họ không sống thật với chính mình. Họ cố làm việc thiện, cố tránh xa việc ác, cố không nghĩ đến sắc dục, tiền bạc, địa vị… Mỗi khi lỡ làm điều gì sai thì họ cắn rứt, dằn vặt, nên họ càng cố tu thì càng thấy khó khăn vì từ bản chất, họ không sống thật với bản chất của mình.
Ừ thì bản thân này có đủ “hỉ nộ ái ố ai lạc dục”, tất cả đều có trong bản thân này, nên chẳng có gì phải chối bỏ những cái mà mình nghĩ là xấu. Nóng giận không xấu xa, bởi vì nếu dùng nó đúng cách để thể hiện uy lực thì nó lại giúp bạn đạt được mục đích. Dục tính (ham muốn) cũng không xấu xa, bởi vì nếu bạn sử dụng đúng cách, nó sẽ là động lực để bạn có được những thứ cần có. Ố là cảm giác ghét. Nếu bạn ghét ai đó thì sao? Cũng chả sao, không cần xấu hổ. Nó là những hạt giống có sẵn trong từng tế bào này rồi, chỉ là mình có muốn sử dụng nó hay không thôi.
Và nếu bạn thấy giận, ghét, buồn hay ham muốn thứ gì đó, bạn không cần phải xấu hổ. Bạn chỉ cần lựa chọn thôi, cảm xúc nào tốt cho bạn thì dùng. Tham sân si có hết trong bản thân này, dùng đúng cách thì bạn sẽ tận dụng được năng lượng mạnh mẽ của nó. Binh sĩ ra trận giết giặc thì “nợ nước thù nhà” mới mang lại sức mạnh và hiệu quả cho cuộc chiến, chứ không phải “từ bi”. Khi thắng trận trở về thì hận thù tan biến, “mừng vui”, “thương yêu” lại là cảm xúc của họ.
“Đạp quân thù xuống đất đen
Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa“.
Ngày mà bạn chấp nhận tất cả bản tính người của mình và của người khác, tự nhiên cuộc sống sẽ dễ thở.
Người này tham lam? Cũng chả sao. Người kia phản bội, cũng chả sao. Mọi người có như thế nào, bạn cũng chả sao, vì bạn hiểu những khía cạnh đó của họ cũng có trong bạn, chỉ là bạn không dùng.
Hãy để họ là họ, và bạn là bạn. Chỉ vậy thôi, tự nhiên sẽ thấy nhẹ nhàng.
“Phó phẩm của đàn ông”
