Một trong những lý do khiến nhiều người cảm thấy đau khổ không rõ nguyên do… là vì con người ngày nay… ít khi “vận động tinh xảo”.
Giờ đây, mọi thứ đều có công nghệ hỗ trợ, thậm chí quét nhà cũng có máy móc làm… nên con người ít làm những cái lặt vặt, điều này khiến cho hệ thống sinh học không tiết ra được các “hoocmon hoạt hóa sự sống”. Thuật ngữ này do giới nghiên cứu tâm lý học (cụ thể là em
) mới đề ra.

Khi con người thực hiện những cử động tinh tế như lau chùi, gọt dũa…; những động tác đòi hỏi sự sáng tạo, tỉ mỉ và chú ý thì con người mới thấy hạnh phúc sau khi làm xong, giống như người thợ làm xong tác phẩm nghệ thuật của mình vậy. Khoa học gọi đây là cơ chế khen thưởng của não bộ.
Cái đó không quan trọng, quan trọng là khi con người làm đa dạng các công việc, não bộ và toàn bộ hệ thống cơ thể trở nên linh hoạt hơn, thư giãn hơn, tránh được trạng thái thôi miên do làm một việc quá lâu.
Nếu mọi người để ý, những thứ làm quen rồi thì mình sẽ hay làm trong vô thức, mà vô thức thì không tốt chút nào.
Có những thứ làm trong vô thức không gây hại nhiều, nhưng nếu lái xe mà rơi vào trạng thái thôi miên, vô thức thì căng. Nhiều người bị vậy lắm, nên lái một đoạn phải dừng lại làm việc khác để não không bị thôi miên.
Em nghĩ, mình phải cứu mình thôi. Phải tự nghĩ ra những chuyển động tinh xảo, những hoạt động đòi hỏi sự tinh tế, nghệ thuật hoặc ít nhất là tỉ mỉ… để tăng mức độ chú tâm và nhận thức của bản thân.
Ví dụ như học đẽo gỗ, làm gốm, điêu khắc hay tạc tượng…
Như hôm em chặt cây đàn hương và tự dùng dao đẽo thành cái chày này, cảm giác khi gọt từng lát gỗ… rất tuyệt vời luôn.
Rất thư thái, say mê và hạnh phúc.
Sắp tới, em còn có một thú vui tao nhã khác, đó là khi rảnh, em sẽ đo vận tốc của gió
, xem hôm nay, làn nó thổi qua mặt em, vận tốc của nó là bao nhiêu cm/s, mà sao mát vậy.

Và nếu em thông minh hơn, em sẽ nghiên cứu thêm cái máy đấm lưng 
, chứ bị ghiền đấm lưng quá.


