Thường thì khi nhậu, mọi người hay bảo:
“Bữa nay dí cho thằng Bình chết” (ý là sẽ xúm nhau mời cho thằng Bình uống liên tục thật nhiều).
“Bữa nay phải giết con Chi” (cũng là ép nó uống say nhừ mới thôi).
Nhưng lỡ nó chết thật thì sao?
Mình hỏi thật ak.
Lỡ nó đi xe về và té chết thật thì sao?
Lỡ nó ngộ độc rượu, suy hô hấp và nhồi máu cơ tim thật thì sao?
Chúng ta có đền mạng cho nó được không?
Hay sẽ ăn năn vài ngày rồi lại để cái chết đó đi vào dĩ vãng? Rồi mỗi người lại bận rộn với công việc và bạn bè mới, như chưa hề có gì xảy ra. Hàng triệu người đã sống như thế.
Mình tin rằng trong bàn nhậu, rất ít người nghĩ về điều này. Nếu có mảy may nghĩ thoáng qua, họ cũng sẽ nhanh chóng thỏa hiệp: “chắc không sao đâu”.
Mình cũng đã từng thỏa hiệp như thế.
Gần đây, mình nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.
Khi số đông đều thích chè chén, thuốc lá, cờ bạc… thì sự ngăn cản của thiểu số sẽ trở thành “không biết chơi”, “làm mất vui”, “làm mất hứng”.
Trước đây, mỗi khi thấy một bà vợ cấm chồng nhậu, mình còn nghĩ “chị ấy khó quá, uống tí xíu thì có sao, không say là được, mọi người đang vui mà làm mất hứng quá”.
Mình cũng từng thỏa hiệp như vậy.
Sau này, quan sát nhiều và mình nhận ra: Số người đủ nhận thức để dừng lại đúng lúc (không để bản thân say) thật sự hiếm như đầu ngón tay.
Chính mình, một khi đủ vui, đủ hội bạn bè thân và đủ bối cảnh, rất có thể mình còn say nhừ hơn cả bợm nhậu. Và lúc đó, có thể mình còn làm ra nhiều chuyện khác nữa…
…
Bạn biết đấy, mình rất ghét các hình thức cờ bạc, nhưng hôm nọ, ngồi chờ máy bay quá lâu, mình còn nghĩ: ôi, giá như có một bộ bài ở đây, đánh “tiến lên” thì sướng gì bằng, thời gian 6 tiếng sẽ không nhàm chán nữa!
Đừng thách thức bóng tối trong chúng ta, nó vô biên lắm, nhưng nó không cần thiết. Cuộc sống rất ngắn ngủi, chúng ta không có đủ thời gian để khắc phục bóng tối đâu.
Bạn bao nhiêu tuổi rồi? Bạn còn bao nhiêu thời gian nữa?
Bạn có thể chọn thả trôi số phận, sống bê tha.
Nhưng mình muốn nói với bạn điều này: cho dù bạn thất tình, cho dù bạn phá sản, cho dù bạn đang sụp đổ như thế nào…, bạn cũng phải cố gắng hướng về ánh sáng.
Đừng để trầm luân.
Có đôi khi bạn sẽ gục ngã, cũng như mình, nhiều lúc vẫn chửi thề dù mình rất ghét chửi thề…
Nhưng cuộc sống, dẫu thất bại bao nhiêu lần, bạn cũng phải cố gắng hướng về ánh sáng, bởi vì dù sao, ánh sáng cũng tốt hơn là bóng tối.
Đã đến lúc chúng ta nghiêm túc cắt bỏ tật xấu của mình, vì chính mình chứ không phải vì ai khác. Hoặc ngay cả khi có ai đó làm động lực cho bạn thay đổi, đó cũng là điều tốt.
Chúng ta phải có trách nhiệm hơn với chính cuộc đời mình, phải sống với nhận thức cao hơn, nghiêm túc từ chối các mối quan hệ trên bàn rượu.
Lẽ nào uống trà hay các loại nước ép trái cây thì sẽ chết trên bàn làm việc?
Chén rượu đưa đẩy là tiền lệ mà thế hệ chúng ta cần phá bỏ bằng sự cương quyết của mình.
Bạn có thể làm việc, ký hợp đồng, bàn bạc… trong sự tỉnh táo rõ ràng chứ không cần khề khà chén rượu.
Nếu không thể từ chối, thà là bạn không đi. Nếu ngay cả sự cứng rắn này, bạn cũng không làm được, thì làm sao bạn xử lý được nhiều việc khó khăn hơn…
Bạn sẽ có hàng ngàn lý do, nhưng không có gì tệ hơn lời bào chữa.
Ảnh sưu tầm