Nhiều anh chị trên mạng thấy thân thiết với mình là vì mình hay chia sẻ. Mình giúp đỡ ai, mình chửi ai, mình buồn hay vui, ngố như thế nào, mình cũng kể.
Bản tính nhiều chuyện + nhõng nhẽo + tẻn tẻn vô tình giúp mình kết nối với mọi người tốt hơn.
Nhưng có những người bản tính không thích chia sẻ. Họ ít nói, hướng nội. Họ có thể mẫu mực và đáng yêu hơn mình gấp nhiều lần nhưng họ không chia sẻ gì, nên người khác cũng không cảm nhận được.
Bởi vì chúng ta không có khả năng thấu thị.
Chúng ta không có cách nào hiểu được người kia mà không cần cơ sở gì. Ngay cả khi cơ sở đó, bằng chứng đó làm chúng ta đánh giá sai, không đầy đủ, chúng ta vẫn phải lệ thuộc vào nó. Thành thực mà nói, chúng ta vẫn là những con người rất hạn chế.
Bây giờ bạn bị tổn thương vì người khác không hiểu bạn và bạn nổi giận, kết quả là mọi thứ càng tệ hơn.
Vậy, liệu người ta có thể sống mà không cần biểu lộ hay chứng minh về mình không?
Có thể chứ. Bạn hoàn toàn có thể sống mà không cần phô diễn về bản thân.
Và khi không ai chú ý đến bạn, hoặc hiểu lầm bạn, bạn cũng đừng buồn vì điều đó, bởi vì mọi người đều vô minh ở một mức độ nào đó. Họ không có khả năng thấu thị. Hãy thông cảm cho sự hạn chế này.
Nhưng nếu bạn muốn chơi với cuộc sống, muốn chạm nhiều hơn vào cuộc sống của người khác, hoặc mời ai đó vào cuộc sống của bạn, thì bạn phải chấp nhận bày tỏ về mình. Chẳng có cách nào khác, bạn phải hạ cánh cửa rào của bạn xuống. Trong một chừng mực nào đó, bạn phải thổ lộ, biểu bày.
Mình đã gặp những người vì sợ thiệt thòi, sợ bị tổn thương, sợ thua sút, dưới cơ… nên lúc nào cũng dè chừng người khác, kết quả là họ không thể sống một cách chân thành và cũng khó tìm được những người bạn chân thành với họ.
Nhưng bạn cũng không thể bộc lộ khi không có tố chất.
Khi mọi người đều mất niềm tin, không biết bám víu vào đâu thì bằng chứng là quan trọng, bằng chứng đó có thể là nghề nghiệp, tiền bạc, học vị, quyền lực, nhan sắc hoặc tài năng…
Con người thường không đủ khả năng đọc vị người khác mà không cần dữ liệu gì.
Con người cũng không thiếu tình yêu. Họ chỉ không tìm được người có thể khiến cho họ đủ tin yêu, dẫu rằng niềm tin đó được xây dựng trên những cơ sở khá hời hợt và thô thiển. Dù sao, con người cũng là một sinh vật rất hạn chế.
Có người vì biết hoa sẽ tàn mà không còn thấy nó đẹp nữa.
Có người thấy tình yêu, hôn nhân chỉ là sự biểu hiện của nghiệp và đầy toan tính bên trong nên cảm thấy nó không còn đẹp nữa.
Đó đều là một mức độ nào đó của vô minh.
***
Vì chắc chắn bạn sẽ chết, lẽ nào bây giờ bạn không muốn sống nữa?
Nếu bạn mang góc nhìn sinh học và tư duy phân tích vào, để kết luận hoa là cơ quan sinh dục của cây, thì dù bạn có ngửi được hương thơm, bạn cũng không bao giờ cảm nhận được sự ngọt ngào từ nó.
Những người thông thái, thường đều là đã biết hoa là cơ quan sinh dục của cây, biết tình yêu là biểu hiện của nghiệp, biết cả những việc thiện mà bạn làm đều là để thỏa mãn sự dễ chịu cá nhân, biết bản chất ích kỷ, tầm thường, đam mê vật dục của con người trong buổi đầu tiến hóa…, nhưng họ không chỉ dừng ở đó mà nhìn chúng trong sự đủ đầy, trong bối cảnh rộng lớn hơn.
Không chỉ biết con người là bình phàm, mà còn tha thứ cho sự bình phàm như vậy, để cùng khoảnh khắc sinh tồn ấy, trải nghiệm và tận hưởng vẻ đẹp của nó, thay vì sự xấu xí của nó.
Nếu một người chỉ biết khía cạnh sinh học và nhìn chiếc lá thì có gì? Cuống lá, gân lá, phiến lá, tế bào, lỗ khí và diệp lục.
Nhưng nếu một người nhìn chiếc lá với nhiều khía cạnh hơn thì người đó sẽ thấy từng mảng xanh rợp mát trong tiếng chim và gió mát, người đó sẽ thấy tình yêu trong màu xanh bất tận, thấy vô thường trong màu vàng úa rụng rơi, thấy dung dị và thêm yêu chiếc lá nhiều hơn, vì họ đã rời bỏ góc nhìn cực đoan để lùi về xa hơn, nhìn với góc nhìn rộng hơn trong ánh sáng đủ đầy.