Nếu bạn ít tính cá nhân hơn, bạn sẽ dễ tiếp nhận ân sủng.
Các hình thức thực hành tâm linh luôn được cấu trúc để hướng bạn vào các hoạt động hàng ngày, theo cách cái mà bạn sẽ quên mất mình là ai. Bạn quên mất cuộc sống của bạn là gì. Bạn chỉ bị cuốn vào những gì đang xảy ra.
Có một câu chuyện hay trong hệ thống Thiền về việc cho phép nhận thức của con người phát triển. Một đệ tử đến gặp thiền sư và hỏi:
“Tôi nên làm gì để phát triển tâm linh?”
“Quét nhà, chẻ củi, nấu ăn. Đó là tất cả.”
“Nếu chỉ là như vậy, tại sao tôi phải đến đây? Tôi có thể làm điều đó ở nhà”.
“Nhưng nếu bạn đang quét nhà ở nhà thì đó là sàn nhà của chính bạn. Bạn sẽ không quét nhà hàng xóm nếu nó bẩn. Bạn sẽ chặt củi và nấu ăn vì bạn và những người mà bạn coi là của mình. Nếu như thế thì bạn đang làm tăng tính chất con người cá nhân chứ không phải giải thể tính cá nhân của bạn.”
Đó là tất cả sự khác biệt. Hoạt động của chúng ta có thể khiến chúng ta bị trói buộc hoặc nó có thể là một quá trình giải thoát. Nếu bạn thực hiện hoạt động của mình để vun bồi tính cá nhân, bạn đang tích nghiệp. Nếu bạn thực hiện hoạt động của mình để giải thể tính cá nhân, nghiệp của bạn đang trở thành Yoga. Tất cả chỉ có vậy.
Chỉ cần quét nhà, nấu ăn hoặc trồng một cái cây không phải trên đất của bạn, không phải cho bạn và con cái của bạn ngồi dưới bóng râm của nó – chỉ đơn giản là trồng nó để bất kỳ ai, kể cả kẻ thù của bạn, đều có thể ngồi dưới bóng mát của nó và tận hưởng nó. Khi đó, hoạt động của bạn đã trở thành một quá trình giải thể. Bạn càng ít làm những gì bạn coi là “tôi và bản thân tôi” thì bạn trở nên sẵn sàng với ân sủng.
What is the True Meaning of Grace and How to Become Available to Grace?, https://isha.sadhguru.org/sg/en/wisdom/article/grace-true-meaning,