“Vì vậy, nếu giả thuyết vụ nổ Big Bang là có thật thì trong cái lực văng ấy của vũ trụ, hàng tỷ tỷ hành tinh đang văng ra xa hơn và chúng ta đang đứng trên một hành tinh, với quy luật riêng của nó.
Và chúng ta đang bay xa hơn nữa, mở rộng hơn nữa, mãi mãi rời xa tâm điểm, cho đến khi tất cả dần mài mòn và trở thành không có gì.
Đó là sự giải thoát hoàn toàn.”
Toàn văn:
“Có một thứ người ta không biết gọi là gì… nên gọi là vũ trụ.
Không ai biết nó có từ bao giờ và bao giờ nó sẽ biến mất, chỉ biết nó không có giới hạn và mở rộng vô cùng.
À, mà nếu nó có giới hạn thì sao?
Nếu trái đất và các hành tinh khác đều đang ở trong một quả trứng lớn hơn và các vệ tinh của chúng ta vẫn chưa bay ra khỏi quả trứng ấy thì sao?
Không quan trọng.
Nhưng bây giờ, hãy nói từ thuyết Big Bang, vũ trụ hỗn độn bùng nổ và tạo thành vạn vật.
Vì nổ ra nên mỗi thiên hà cũng dần dần rời xa tâm điểm, mở rộng ra mọi phía (thiên hà bao gồm một nhóm các hành tinh, bụi, vật chất tối…, Trái Đất chỉ là 1 hạt rất nhỏ trong 1 thiên hà).
Vì từng nhóm thiên hà đang bay ra xa hơn nên chúng sẽ không va vào nhau, trừ khi một mảnh vụn nào đó rơi ra khỏi đường bay thì mới vô tình rơi vào cái khác…
Đồng thời, trong mỗi thiên hà, các hành tinh… lại được kết nối với nhau bằng quy luật riêng… và bản thân mỗi hành tinh cũng có quy luật riêng.
Ví dụ, Trái Đất xoay quanh mặt trời và trên đường đi đó, nó cũng tự xoay quanh chính nó.
Nó có mòn không? Có chứ. Nó có nóng lên không? Có thể có chứ.
Tưởng tượng trái đất như một cục bột.
Và tưởng tượng có một lực vô hình, ví dụ gió chẳng hạn. Gió đủ mạnh thổi cục bột ấy bay và xoay liên tục.
Cục bột ấy sẽ tròn mãi không? Không. Rất có thể nó sẽ bị méo, lồi lõm.
Chỗ nào lồi thì thành núi, lõm thì thành biển.
Chỗ nào tích khí hoặc rỗng thì thành hang động, mạch ngầm..
Chưa kể, trên cục bột ấy có dính hạt tiêu, hạt mè, cây đinh, miếng bông gòn…, tùy trọng lượng từng món mà trong quá trình xoay, cục bột bị biến dạng khác nhau.
Trên cục bột ấy còn có các hạt đường. Các hạt đường ấy có tên là “con người”. Theo quy luật thì sau một thời gian, các hạt đường sẽ tan rã vào bột và trở thành bột.
Trong khoảng thời gian mấy phút đó, với hạt đường mà nói, là cả một đời người.
Có những hạt đường vật vã, cũng có những hạt đường dìu dịu hòa tan.
Điều quan trọng là: cứ xoay mãi như vậy, sau rất rất lâu, rất rất lâu… thì cục bột ấy cũng sinh nhiệt hoặc ma sát, mài mòn dần và từ từ biến mất.
Tưởng nó mất đi đâu, hóa ra nó thành bụi và rơi rụng vào không gian.
Một thời gian sau, rất rất lâu sau, các hạt bụi ấy lại vô tình va vào nhau và tích tụ thành một cục bột khác.
Trong khoảng thời gian họp thành và phân rã của cục bột đó, có biết bao câu chuyện đã xảy ra trong lòng cục bột và trên bề mặt cục bột. Bao nhiêu tế bào bột và những hat đường, hạt muối, xì dầu… đã tồn tại, thi đại học, kết hôn, hoan lạc, bi thương, nỗ lực và tuyệt vọng, cay đắng và bình thản…
Lại nói về hạt đường. Hạt đường tên Nhi quyết định đi ngắm hoa. May thay, cục bột ấy đang bị thổi bay qua vườn hoa. Hạt đường tên Nhi thốt lên: Ôi, ân sủng, ta đã thấy được vườn hoa mà không tốn một công sức nào.
Một hạt đường khác tên Nho, dị ứng với hoa, vậy nên, khi cục bột bay ngang vườn hoa, nó hoảng hốt và đau khổ: Tại sao lại như thế này?
Lúc này, cái mà hạt đường tên Nhi xem là ân sủng lại là sự xui xẻo đối với hạt đường tên Nho.
Bên cạnh đó, cũng có những hạt đường sợ lạnh nên chui vội vào bột, vì vậy, chúng mãi mãi không biết gió mát là gì, và hoa có diện mạo như thế nào…
Và cũng có những hạt đường vốn nằm trong bột nhưng nỗ lực chui ra để thấy hoa. Nếu có một chút may mắn, chúng sẽ kịp trồi ra trước khi bay ngang vườn hoa. Ngược lại, nếu không có một chút may mắn thì dù chúng nỗ lực hết mình cũng không kịp.
Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng ta nên sẵn sàng với ân sủng.
Đau đớn nhất là những hạt đường cố đi ngược hướng vườn hoa. Cục bột đang bay về phía vườn hoa, lực chuyển động đang đẩy về hướng đó, nhưng hạt đường muốn bay ngược lại. Vậy nên, hạt đường ấy vô cùng vật vã, có cảm giác như mọi thứ đang chống lại mình.
Thuận theo trời đất thì tồn tại, ngược với trời đất thì mất đi.
Nhưng rồi, sau cùng, tất cả đều tan vào bột. Cây đinh khác cục bột, nó cần nhiều năm hơn để phân hủy, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ phân hủy.
Vì vậy, nếu giả thuyết vụ nổ Big Bang là có thật thì trong cái lực văng ấy của vũ trụ, hàng tỷ tỷ hành tinh đang văng ra xa hơn và chúng ta đang đứng trên một hành tinh, với quy luật riêng của nó. Và chúng ta đang bay xa hơn nữa, mở rộng hơn nữa, mãi mãi rời xa tâm điểm, cho đến khi tất cả dần mài mòn và trở thành không có gì.
Đó là sự giải thoát hoàn toàn.
Rồi sau tỷ tỷ năm sau, nó lại tích tụ thành và một ngày đẹp trời, khối tích tụ ấy đủ ma sát, nổ và bắt đầu phân rã.
Vật chất hay phi vật chất đều tan rã. Đó là giải thoát.
Giờ đây, chúng ta cho rằng kẻ ác sẽ xuống địa ngục, kẻ thiện sẽ lên thiên đường, nhưng rõ ràng, tất cả đều sẽ cùng kết cục: giải thoát, tan rã, giải thể.
Thời gian để nó tan rã là vô cùng lâu, và nó phải tan rã rất nhiều đợt mới có thể tan rã hoàn toàn. Giống như bạn nghiền thứ gì đó, nó vỡ ra từng miếng nhỏ, rồi bạn lại phải nghiền nát từng miếng nhỏ nữa, từng miếng nhỏ nữa, cho đến khi mịn nhuyễn vô hình.
Quay trở lại cái lực văng ấy, nó không chỉ là về động lực học mà còn về năng lượng. Ai vô tình hoặc dụng tâm đón đúng hướng, bắt được cái lực văng ấy (ở quy mô nhỏ hơn là lực tương tác giữa các hành tinh trong một thiên hà), để nhờ nó đẩy đến nơi họ muốn… thì sẽ như ân sủng.
Ai vô tình trúng cái lực văng ấy, bị đẩy đến tình huống mà họ không muốn thì sẽ là xui xẻo.
Giống như con kiến đang bò 2 km tìm thức ăn, vô tình gió thổi ngay kho thức ăn luôn. Kiến mừng húm: ôi trời, ân sủng đây rồi!
Lần sau, con kiến lại ngồi đó, và đợi mãi mà không thấy gió. Thì ra, phải bò 100 m nữa mới ngay chỗ có gió thổi.
Hành động cũng rất cần thiết. Ngồi không thì có khi ân sủng giáng xuống, nhưng cũng có khi là trái dừa.
Ai biết được.
Chúng ta không biết tương lai là phước hay họa, nhưng chỉ cần tích cực, tin nó là phước, để vui vẻ đón nhận, đồng thời kiến tạo bản thân, sống duyên dáng uyển chuyển để gió dễ thổi bay, chứ cứng nhắc ôm lấy cây cột (tôn giáo, điểm tựa) thì gió thua, gió không thổi nổi!
Và tâm phải liêm chính thì gió mới thổi tới nơi liêm chính. Suốt ngày nghĩ tới bánh bông lan thì gió thổi tới lò hột vịt, rán chịu.
Hột vịt làm bánh bông lan, ngon à 🥰, à, mà quên, ăn chay.
***
Đã bao nhiêu lần bạn gặp phải những tai họa từ trên trời rơi xuống?
Những đứa trẻ có tội tình chi mà mới sinh ra đã bị tật nguyền?
Rõ ràng, nghiệp quả từ nhiều kiếp là có, nhưng lực của vũ trụ cũng chiếm một phần.
Cho nên, đứng từ góc nhìn từ bi thì sẽ thấy “đau đớn thay, phận làm người”.
Đứng từ góc nhìn nhân quả thì sẽ thấy an ủi, xem như trả quả từ kiếp trước.
Đứng từ góc nhìn tạo vật thì sẽ thấy tất nhiên và bình thường.
Câu hỏi chỉ là: trước những điều đã xảy ra đó, chúng ta sẽ dùng thái độ nào để sống?
Hành trình làm người ngắn như một hạt đường, chúng ta sẽ dịu ngọt hòa tan hay gồng mình chống cự?
Kiếp phù sinh khóc cười đủ kiểu, chúng ta vẫn sẽ đối đãi với thế gian này bằng sự dịu dàng hay gỗ đá khắt khe?
Sẽ yêu và được yêu, hay hận và thù hận?
Sẽ bình thản bước qua kiếp làm người, hòa cùng con đường vĩ đại của vũ trụ, hay sẽ day dứt khôn nguôi?
Nhập vào năng lượng nguồn cội ấy, bạn sẽ có sức mạnh vĩ đại.
Tách khỏi năng lượng cội nguồn ấy, bạn sẽ thấy chơ vơ.
Phút giây này, hãy ý thức rằng năng lượng trong bạn là một phần mở rộng của năng lượng nguồn cội, nó đang biểu hiện ra các nhánh lá của nó, với đủ dạng thể.
Và không cần cắn rứt.
Thống khổ tột cùng của bạn, hân hoan tột cùng của bạn… cũng chỉ là biểu hiện một phần rất nhỏ của nó mà thôi. Như một chiếc lá bị sâu trên toàn cái cây vậy. Cây vẫn ổn.
Còn chuyện kết hôn hay không kết hôn, dấn thân lập nghiệp hay ẩn cư lánh lời, ăn chay hay ăn mặn, làm người tốt hay người xấu, kiếm tiền hay không kiếm tiền… chẳng qua chỉ là lựa chọn của bạn mà thôi.
Miễn sao bạn đặt ý thức vào đó, để những điều đó không làm bạn khổ là được.
Không phải kết hôn, ăn mặn, làm điều xấu… là không được giải thoát.
Vào ngày tất cả tan rã, ác và thiện đều giải thoát.
Hiển nhiên, các bậc giác ngộ muốn giải thoát nhanh hơn vì họ đã chín muồi, sẵn sàng hòa vào đại thể, trở thành “không có gì” cùng vũ trụ. Vậy nên, họ có một số phương pháp để thể xác lẫn linh hồn cùng tan rã nhanh hơn.
Còn chúng ta chưa muốn thì cứ luân hồi, trước sau gì cũng tới ngày đó.
Cứ thong thả.
Một khi tất cả đều cùng một kết thúc thì thiện ác đúng sai đều vô nghĩa, đều không có gì khác nhau, và đó là nhất nguyên, là hợp nhất.
Vậy nên, trong 1 kiếp người ngắn ngủi này, có lẽ hiện sinh là cách sống tốt nhất.
Không tốt nhất thì tốt nhì, tốt hai, tốt ba….
4,5,6,7,8,9,10…
Nhìn chung là tốt.
Hiện sinh không phải là chơi hết hôm nay, ngày mai tính tiếp. Bậy nghe.
Hiện sinh là sống trọn vẹn kiếp này, kiếp sau kệ nó. Chưa đến kiếp sau, biết gì đâu mà tính.
Sống tốt nhất ở đây, vui vẻ và duyên dáng nhất ở đây. Còn sau này, tới đâu thì cũng tới tận cùng giải thoát.
Cứ nhẹ nhàng và vi vu như một trò chơi thôi.
Chơi hết mình, tận hiến 100 % để xem kết quả là gì.
Và phải đặt ý thức của mình vào trò chơi để không đau khổ nha.
– bài này mình viết thuê kiếm cơm, khách trả tiền mình trả chữ, đúng sai không quan trọng nha 😆😆.