Một khán giả trên kênh hỏi mình từ 1 tháng trước, bây giờ mình mới biết câu trả lời.
Bé ấy nhờ mình giải thích đoạn này của Sadhguru vì nó khó hiểu quá: “Cheryl ạ, tôi muốn chị hiểu rằng đời sống quanh chị sẽ đáp ứng và tạo dựng chính nó để thích hợp với con người chị chứ không phải theo những gì chị hay những người quanh chị nghĩ về chị. Suy nghĩ của chị về bản thân không có ý nghĩa về mặt tồn tại“.
Cả tháng nay, mình nghĩ mãi không ra. Bữa nay nghĩ ngược lại thì ra.
Phải đọc câu cuối trước: “Suy nghĩ của chị về bản thân không có ý nghĩa về mặt tồn tại“.
Câu này dễ hiểu nè. Ví dụ, trước đây, mình tưởng mình giỏi lắm nên ngạo nghễ lắm. Học Đại học mà dám hướng dẫn người ta viết luận văn thạc sĩ. Thêm nữa, mình nghĩ mình đọc nhiều sách và trải đời đủ rồi, nên mình kiêu căng lắm, xem thường trời đất, khinh bạc cả thế gian. Mấy đứa văn chương hay như vậy ak.
Và đặc biệt, mình luôn nghĩ là “không ai hiểu được nỗi khổ của ta”, đại loại vậy.
Người ngoài xã hội thì khác. Họ không nghĩ như vậy. Họ thấy mình là một đứa trầm cảm, khó hiểu, tự kỷ, hướng nội, hơi thần kinh. Thầy giáo mình bảo: “Có biết Nhi cũng lắc đầu mà không biết Nhi cũng lắc đầu”.
Người nhà mình thì nghĩ: con Nhi thật ngoan (bây giờ thì nghĩ khác một chút: con Nhi dữ như bà chằn kaka)
Mình thấy mình tài năng, bất cần, kiêu ngạo còn người ta thì thấy mình ù lì, thụ động, khó hòa hợp xã hội. Trớt quớt luôn.
Rõ ràng, cái mình nghĩ về mình không có ý nghĩa gì đối với xã hội. Người trong xã hội sẽ đánh giá mình theo cách nhìn của họ, và có khi trái ngược với mình hoàn toàn.
Sếp sẽ đánh giá mình dựa trên hiệu quả công việc. Đồng nghiệp đánh giá mình dựa trên cái mà họ sẽ có được từ mình, hoặc thông qua các tiêu chí của họ. Cha mẹ đánh giá mình dựa trên mức độ ngoan ngoãn và khỏe mạnh, vui vẻ. Còn mình, mình nghĩ về mình như thế nào, nó không có liên quan gì cả.
Giống như bây giờ, mình làm kênh về Sadhguru, cách mọi người nhìn mình cũng khác với cách mình nghĩ về mình. Trong mắt một số khán giả, mình thật đa tài. Trong mắt một số người khác, mình thật hài hước dễ thương. Trong mắt một vài người khác nữa, mình có vẻ tự cao tự đại, làm màu và thực dụng. Cũng có người thấy mình hời hợt vô tâm…
Còn mình, mình nghĩ về mình như thế nào?
Cũng không biết nữa. Nhưng nếu phải nói thì có lẽ là: “cô ấy thích cô ấy của hôm nay”. Mình hài lòng với mình của hiện tại.
Nhưng những suy nghĩ của mình về mình không có ý nghĩa về mặt sinh tồn. Ngay cả khi mình nghĩ mình là công chúa thì xã hội vẫn cần mình làm việc, đúng không?
Nhiều bạn nghĩ mình là công chúa, là hoàng tử nên khi đi làm thì bị sốc, vì ngoài kia, trong mắt mọi người, mình chỉ là một người lao động.
Đúng vậy, với cái nhìn thị trường thì bạn là người lao động, chỉ vậy thôi.
Vậy nên, những gì bạn nghĩ về bạn và những gì mọi người nghĩ về bạn đều không chính xác.
Thường thì bản thân mình sẽ có xu hướng ảo tưởng hơn, ủy mị hơn, hà khắc hơn… và mọi người cũng có góc nhìn riêng, với những cảm nhận chủ quan của họ.
Vậy thì, bản chất thật của mình là như thế nào?
Mình cũng không rõ.
Nhưng cuộc sống thì rõ.
Nó đẩy cho mình tất cả các thể loại tình huống mà mình cần trải qua, tương thích với con người mình.
Hồi xưa mình rất tiêu cực (thơ phải buồn mới đọc, nhạc phải buồn mới nghe, phim không bi đát là không xem…) nên đa phần gặp toàn những người tiêu cực, xấu tính và những tình huống xui xẻo… Cuộc đời tăm tối đến mức sau này, khi có ai đó tốt với mình, mình lại nghi ngờ. Hoặc chỉ cần một sự lịch sự nhỏ thôi, mình cũng vô cùng cảm động. Có một thời gian mình như vậy ak. Khá đáng thương. Bây giờ thì ổn rồi.
Sau này, dần dần, mình tích cực hơn, thoải mái với cuộc sống hơn nên gặp toàn những người vui vẻ yêu đời.
Cuộc sống tự có sắp xếp của nó vì nó hiểu mình hơn cả chính mình. Tâm trí của mình hay tô vẽ nên thường nhìn sai.
Bây giờ, không phải mình may mắn hoàn toàn. Mình cũng gặp người xấu, cũng gặp kiếp nạn, cũng đối diện với thách thức và áp lực… từ những điểm yếu của bản thân… Chỉ là, mình không xem đó là áp lực hay chướng ngại…
Và có vẻ, dần dần, mọi thứ tốt lên thêm, dễ dàng hơn. Có lẽ mình đã nhìn mình gần đúng với mình hơn.
Mà thật ra, gần đây, mình cũng không nghĩ nhiều về mình. Kỳ lạ thay, khi mình không nghĩ nhiều về mình thì mọi người lại nghĩ nhiều về mình.
Nhiều người hỏi mình “rốt cuộc, mình là người như thế nào vậy?”
Vì họ không hiểu tại sao họ rất ghét những người mê tiền, nhưng lại không ghét mình.
Họ rất ghét những người dẹo, bánh bèo, nói nhiều, nhưng lại không ghét mình.
Rất ghét những người đanh đá, xéo xắt, nhưng lại không ghét mình.
Rõ ràng, chúng ta thường không hiểu chúng ta, nhưng cuộc sống thì hiểu.
Ở đây, mình liên kết với mọi người không chỉ về mặt cảm xúc, suy nghĩ, mà còn về mặt năng lượng. Năng lượng sống có cách của nó và trong nhiều trường hợp, trí não không can thiệp được, cũng khó mà lý giải.
Nghĩ lại mới thấy cuộc sống sắp xếp thật tài tình.
Mình không biết nấu ăn thì em mình, mẹ mình, cậu mình… nấu giỏi. Mình bánh bèo, nhõng nhẽo và vô dụng nhưng vừa hay, em mình lại thích như vậy và rất cưng chiều mình. Ngay cả khi mình đi Isha chơi với khán giả, các cô các chị cũng rất cưng chiều mình. Thậm chí, đi bán quán nước tiếp bà chị, bả cũng cưng chiều mình.
Có cảm giác, những người vô tâm, chơi với mình riết cũng tinh tế hơn, ôn nhu hơn, tự động có tâm hơn để phù hợp với mình.
Khán giả cũng vậy, nghĩ mãi cũng không ra tại sao khán giả lại tốt với mình và nhẫn nại với mình như vậy.
So với tất cả các youtuber làm về tâm linh thì mình là người sướng nhất, được khán giả ưu ái và cưng chiều nhất.
Hay vì khổ tận cam lai, ngày hạnh phúc sắp đến, nên cả vũ trụ đều hỗ trợ, non sông trăng sao đều trở thành lời chúc mừng?
Hay như Sadhguru nói: “đời sống quanh chị sẽ đáp ứng và tạo dựng chính nó để thích hợp với con người chị”
… chứ không phải theo những gì chị hay những người quanh chị nghĩ về chị…
Nghĩa là: bản chất của bạn như thế nào, cuộc sống sẽ sắp xếp tương thích như thế ấy, chứ không phải theo những ảo tưởng của bạn, hay những phán xét của mọi người về bạn.
Người ta nghĩ gì về bạn không quan trọng. Bạn nghĩ gì về bạn cũng không quan trọng. Bạn hiện diện ở đây và sống như thế nào, điều đó mới quan trọng.