Mong là bạn không thấy nóng. Tôi thấy vậy. Xin đừng chụp ảnh.
Có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục với những gì chúng ta đã nói từ hai lần gặp gần đây nhất.
Chúng ta đã nói rằng chúng ta phải cùng suy nghĩ, không phải cái chúng ta nghĩ mà là cách chúng ta nghĩ.
Và như chúng ta đã nói trước đây, chúng ta đang cùng nhau thực hiện hành trình chia sẻ các vấn đề, tình tiết và sự kiện khác nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Chúng ta không quan tâm đến những giả thuyết, những lý thuyết, xác xuất mà quan tâm đến Thượng Đế, quan tâm đến hiện tại đang diễn ra. Từ “hiện tại” có nghĩa là những gì đang diễn ra, không chỉ là đang diễn ra bây giờ. Không chỉ là những gì đang diễn ra bên ngoài mà còn là những gì đang xảy ra bên trong.
Và chúng ta đã nói rằng một người chỉ có thể kiểm tra chính xác bên trong của họ khi họ hiểu biết vượt ra khỏi cái đang diễn ra, bởi vì chúng ta có thể tự lừa dối chính mình một cách kinh khủng bằng thái độ hoặc định kiến của chúng ta.
Nhưng nếu chúng ta tiếp cận nó khi đứng từ bên ngoài, có lẽ chúng ta sẽ quan sát rõ ràng hơn về tâm hồn mình.
Chúng ta cũng đã nói rằng xã hội mà chúng ta sống được tạo ra bởi chúng ta, bởi mỗi con người chứ không phải bởi một sắc lệnh thiêng liêng nào đó.
Xã hội chúng ta đang sống là biểu hiện của lòng tham: tham vọng của chúng ta về sức mạnh, quyền lực, vân vân…
Vì vậy, chiều nay, nếu có thể, tôi muốn chia sẻ cùng nhau, tất nhiên rồi, để nói về thời gian, để tìm hiểu bản chất của văn hóa và truyền thống.
Và chúng ta cũng đã chỉ ra vào hôm nọ, nếu bạn không thấy phiền thì tôi sẽ nhắc lại lần nữa, vì đây là buổi gặp mặt quan trọng. Ý tôi là, từ “quan trọng” có sức nặng của nó. Không phải ngẫu nhiên mà bạn lại đến đây, một buổi tối có mặt ở đây, ngồi dưới những gốc cây và lắng nghe cuộc nói chuyện này, nói đúng hơn là chúng ta đang chia sẻ cùng nhau nghiên cứu của chúng ta.
Mối quan tâm của chúng ta, như chúng ta đã chỉ ra hôm kia, là xã hội của chúng ta có quá nhiều sự đồi bại, quá nguy hiểm, bạo lực và tất cả những thứ còn lại.
Trừ khi mỗi con người trong chúng ta có một cuộc cách mạng triệt để về mặt tâm lý, nếu không, chúng ta sẽ không thể thay đổi thế giới. Đó là điều chúng ta đã nói. Có lẽ bạn vẫn nhớ điều chúng ta đã nói. Có thể bạn đồng ý hoặc không đồng ý. Đồng ý hay không đồng ý không liên quan gì cả.
Chúng ta không cần giải quyết các ý kiến mang tính triết lý biện minh.
Chúng ta chỉ cần xử lý cái thực sự đang xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, bởi vì, như chúng ta sẽ chỉ ra một lần nữa, chúng ta phải bắt đầu từ gần để có thể đi thật xa, nhưng hầu hết chúng ta lại nói về những lý thuyết trừu tượng xa vời.
Do đó, nó không liên quan.
Vì vậy, tôi hy vọng chúng ta rõ ràng về điểm này, rằng chúng ta không cần quan tâm đến những triết lý. Triết lý có nghĩa là sự hiểu biết tại thời điểm hiện tại, một loạt các giả thuyết, khái niệm và kết luận.
Từ “thực tại” có nghĩa là tình yêu cuộc sống, tình yêu sự thật.
Vì vậy, trước tiên, tại sao con người khắp nơi thế giới lại bị cuốn vào truyền thống?
Liệu nó là truyền thống của một ngày hay một tuần, hay ba ngàn năm? Tại sao?
Rất truyền thống có nghĩa là không có gì được truyền lại để học thêm từ thế hệ này sang thế hệ khác và thế giới cũng sẽ như vậy. Về mặt từ nguyên học, nó có nghĩa là sự phản bội.
Truyền thống này là sự truyền thừa những giá trị nhất định từ thế hệ này qua thế hệ kia. Những niềm tin, lý tưởng, nghi lễ, khái niệm và kết luận nhất định.
Nó đã được truyền thừa từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, và như một chiếc xe nghiền con người với ý tưởng về những giá trị, kết luận và vân vân…
Và khi những giá trị này, những kết luận này, những khái niệm này, những nguyên tắc này… bị ném qua một bên như nó vẫn đang xảy ra thì chúng ta lại quay về nơi bắt đầu. Chúng ta lại bạo lực, đầy lo âu, bất an, không chắc chắn và bối rối… Đó là những gì đang diễn ra, đúng không?
Vì truyền thống giữ con người theo một nhóm nhất định và khi những truyền thống này bị ném đi như cách đang làm thì chúng ta lại trở về lúc bắt đầu. Có lẽ chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều, có nhiều phòng tắm hơn, nhiều cách lái xe hơi hơn, giao thông vận tải và truyền thông tốt hơn…
Nhưng với tư cách là con người, chúng ta đau khổ, chúng ta ghen tị, chúng ta bạo hành. Có rất nhiều nỗi sợ hãi và bất an hoàn toàn. Thế giới ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.
Điều này cho thấy rằng: đây không phải là quá trình tiến hóa theo kiểu từ bánh xe đến máy bay phản lực.
Mà chỉ có sự thay đổi từ nhiều và nhiều thế kỷ, từ ý chí đến tắt lịm.
Và trong tiến trình này, có cái gọi là văn hóa, cái mà thế giới mặc định sẽ vun trồng để nó phát triển và nở hoa.
Về mặt tâm trí cũng như trái tim, chúng ta đang sống trong một truyền thống nhất định, chúng ta đã chảy một cách có đạo đức chưa?
Có lẽ về mặt trí tuệ, chúng ta ít nhiều đã nêu cao rất nhiều lời nói, lý thuyết, nguyên tắc, lý tưởng và cố gắng sống theo chúng như quá trình trí tuệ.
Văn hóa, như chúng ta đã chỉ ra ở đây, là quyền tự do của con người, không bị nghiền nát bởi truyền thống của hàng thế kỷ.
Điều này đã quá rõ ràng: khi tâm trí đi theo những nghi lễ truyền thống thì tất cả những phần còn lại của nó sẽ không có chỗ cho khả năng của trí óc con người, không có chỗ cho trái tim con người được dưỡng nuôi và phát triển.
Về mặt công nghệ, chúng ta đã tiến bộ rất nhiều dựa trên sự tích lũy về kiến thức, nhưng về đạo đức, cái gọi là tâm linh thì chúng ta hầu như là những kẻ man rợ. Có quá nhiều sự mê tín, những nguyên tắc và ý tưởng vô nghĩa.
Đúng không? Đó là cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Xuất sắc về mặt công nghệ, ít nhất chúng ta đang cố như vậy…
Chúng ta chưa bao giờ thử thách bản thân, liệu chúng ta có thể sống với trạng thái cao nhất của mình không?
Và khi chúng ta thấy những điều đang xảy ra trên thế giới và trong chính chúng ta, đó là thách thức lớn nhất của chúng ta, rằng mỗi cá nhân, mỗi con con người cần được tu dưỡng trong sự tự do, tự do làm chủ thời gian.
Thời gian đang được phân chia dựa trên sự chuyển động. Thời gian trôi đi và trong sự chuyển động đó, có sự phân chia giữa hôm qua, hôm nay và ngày mai.
Ngày hôm qua gặp gỡ với sự thay đổi của hôm nay và tiến tới tương lai, đây là sự chuyển động của thời gian. Trong đó, có sự phân chia từ đây đến đó, từ bánh xe đến máy bay phản lực đã mất một khoảng thời gian. Vì vậy, có 2 loại thời gian là thời gian sinh học và thời gian tâm lý.
Thời gian mà một đứa trẻ bước qua tuổi thiếu niên rồi trở thành một người đàn ông, nó mất nhiều năm, như một hạt giống được gieo trồng, cần có thời gian để trở thành một cái cây.
Và chúng ta thắc mắc liệu có thời gian tâm lý cho tất cả cái gọi là sự phát triển về mặt tâm lý không? Để trở thành hoặc là cái đó.
Tôi hy vọng, vì chúng ta đang giao tiếp với từng người nước ngoài, điều quan trọng là chúng ta hiểu câu hỏi này, rằng thời gian thực sự rất lạ lùng nếu bạn nghĩ về nó. Chúng ta đã lệ thuộc vào thời gian, chúng ta đã nghĩ toàn bộ sự tiến bộ của con người là sự phát triển theo thời gian.
Chúng ta đã có những thành tựu về mặt công nghệ và để đạt được nó, chúng ta phải mất rất nhiều thời gian.
Tất cả mọi sự tích lũy kiến thức đều dựa trên thời gian.
Và chúng ta đang hỏi, liệu có thời gian tâm lý không, đó là tất cả: sự tiến hóa về mặt tâm lý.
Đó là: tôi sẽ là cái gì đó.
“Tôi sẽ đạt được điều tốt đẹp” chính là “thành tựu” của đời người.
Tôi không phải cái này nhưng tôi sẽ là cái đó.
Trên thế giới, cả trong kinh doanh cũng như trong cái gọi là tinh thần, thế giới tâm hồn, có phải chúng ta đã thấy một hạt giống mọc thành cây và chúng ta xem đó là quá trình phát triển theo thời gian. Bạn có theo kịp không?
Tâm lý chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang lớn lên, chúng ta phát triển, chúng ta sẽ trở thành cái gì đó. Chính khái niệm đó, chính ý tưởng đó, chính cảm giác đó, rằng chúng ta sẽ trở thành cái gì đó, đúng không?
Các tổ chức đều dựa trên khía cạnh trần tục lẫn cái gọi là tôn giáo. Hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ đạt ngộ qua thực hành, qua các hệ thống. Qua các quá trình cơ học mà bạn đạt được trong thế giới cơ học, bạn áp dụng với thái độ tương tự, cách tiếp cận tương tự đối với tinh thần, đúng không?
Sẽ không có sự tiến hóa tâm lý nào như vậy cả.
Bạn không cần chấp nhận những gì tôi đang nói, chỉ cần lắng nghe trước.
Bạn có thể có ý kiến riêng của mình, kết luận riêng, những niềm tin riêng, cách tiếp cận riêng về vấn đề thời gian, nhưng vì bạn đã chịu khó đến đây nên bạn phải lắng nghe người khác.
Đây không phải là lắng nghe ngẫu nhiên hay lắng nghe giữa đan xen ý kiến của bạn với những giá trị so sánh của bạn…
Chỉ nghe thôi và sau khi nghe, bạn có thể bắt đầu xem xét, nhưng bạn không thể xem xét trước khi bạn gặp rủi ro, điều đó có nghĩa là bạn có sự chú tâm, không phải chú tâm một phần vào bất cứ một phút nào đó hoặc vài phút nào đó và sau đó nghĩ về những thứ khác, đúng không?
Điều này có nghĩa là sự chú ý cần có sự tự do, bởi vì nếu bạn đang điều tra nghiên cứu thì bạn cần tự do quan sát, đúng chứ?
Chúng ta thực sự đang làm điều này. Tôi hy vọng chúng tha đang làm thế. Không phải chấp nhận điều được nói và biến nó thành lý thuyết hay ý tưởng… mà bạn phải thực sự lắng nghe để tìm ra câu trả lời cho chính mình. Liệu có sự phát triển dần dần về mặt tâm lý hay không?
Và nếu không thì chúng ta sẽ xử lý vấn đề này như thế nào?
Ví dụ bạn với phản ứng của bạn, ví dụ như nỗi sợ của bạn, bạn có theo kịp không? Bạn phải có cái nhìn rõ ràng về vấn đế này.
Thời gian là nỗi sợ, thời gian là niềm vui, thời gian là nỗi buồn và là tình yêu. Đều liên quan đến thời gian, bạn có theo kịp không?
Chúng ta phủ nhận hoàn toàn sự tiến hóa về mặt tâm lý, vì vậy, chúng ta sẽ xem xét nó. Không cần xem xét từ cái bánh xe đến máy bay phản lực, nó đã quá rõ ràng. Toàn bộ khoa học dựa trên sự tích lũy kiến thức và không cảm thấy bị gánh nặng bởi điều mới lạ.
Bạn kiểm tra, thu thập nhiều hơn và áp dụng nhiều kiến thức hơn, bạn bổ sung ngày càng nhiều kiến thức. Kiến thức là thứ thuộc về quá khứ.
Bây giờ, chúng tôi hỏi bạn: thời gian có nhất thiết là sự chuyển động trong sự phân chia. Vui lòng hiểu một cách cẩn thận: thời gian là sự chuyển động với sự phân chia hôm qua, hôm nay và ngày mai hay thời gian là ký ức, không có bắt đầu và có thể kết thúc? Vĩnh cửu là ra khỏi thời gian.
Không phải cái tiếp tục thì không vĩnh cửu vì nó vẫn là một phần của thời gian. Bạn có theo kịp không?
Nếu ai đó quan sát chính mình, bởi vì chúng ta là một con người, với tư cách là một con người, chúng ta là đại diện cho toàn thể nhân loại, bởi vì chúng ta phải chịu đựng và trải qua đủ loại tra khảo như mọi con người khác.
Chúng ta nghèo, chúng ta giàu, chúng ta tham lam, chúng ta đau khổ, chúng ta cô độc, không có tình yêu. Tất cả những thứ này là nhân loại. Vì vậy, bạn, với tư cách là một con người, là phần còn lại của nhân loại, không phải là một khái niệm trí tuệ. Bạn có thể biến nó thành khái niệm có vẻ trí tuệ nhưng nó không có giá trị gì. Nó cũng như bất kỳ loại nào khác.
Nhưng nếu ai đó có thể thấy sự thật thực tế về nó, bằng trái tim và trí óc của mình thì khi đó, nhân loại sẽ trở nên lạ thường.
Điều quan trọng khi nói đến con người là chúng ta không phải là một cá nhân, bởi vì chúng ta không phải là cá nhân. Cá nhân có nghĩa là không vỡ vụn, không manh mún.
Nhưng con người chúng ta, hầu hết con người chúng ta đều bị phân thành từng mảnh, đúng không? Vì vậy, chúng ta không phải là một cá nhân.
Chúng ta có thể nghĩ: bởi vì chúng ta có tên, chúng ta có tài khoản ngân hàng, có xe, có vợ, có nhà, chúng ta gọi đó là tính cá nhân của chúng ta, tôi nghĩ đó là cách dùng sai của thế giới này. Chúng ta là con người và cũng như mọi con người khác đang sống trên thế giới, với những vấn đề lớn, với những mối quan hệ phức tạp, những khổ đau vô hạn…
Vì vậy, khi chúng ta nhận ra rằng chúng ta là thế giới và thế giới là của chúng ta, nhận ra, không phải để chứng tỏ chúng ta thông minh với việc chơi chữ.
Mỗi người là một trách nhiệm lớn lao và đó có lẽ là lý do tại sao chúng ta lại tránh đi trách nhiệm đó bằng cách gọi chúng ta là những cá nhân, và tạo ra một đại diện cho toàn thể nhân loại. Mỗi con người là đại biểu cho toàn thể nhân loại. Và khi người đó tự chuyển hóa về mặt tâm thức thì điều đó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhận thức của nhân loại.
Vui lòng lắng nghe điều này, đừng chấp nhận nó mà hãy nhìn vào nó, kiểm tra.
Và tôi (người nói điều này) chỉ quan tâm đến cái đó chứ không phải những lý thuyết. Vì vậy, liệu con người có thể không cần thông qua quá trình tiến hóa, không cần trải qua thời gian mà vẫn có thể thay đổi hoàn toàn không?
Đó là kẻ thách thức của chúng ta, bởi vì truyền thống đã biến mất, những tôn giáo đã không còn ý nghĩa nữa.
Các thể chế có những hạn chế của nó, có chỗ bám nhưng lại không thể chuyển hóa con người. Không có chính phủ nào có thể thay đổi con người. Họ có thể cải thiện bề ngoài nhưng sâu thẳm bên trong, họ không thể, như nó đã cho thấy ở Nga và tất cả các nơi khác. Chúng ta không cần trải qua tất cả những điều đó, vì vậy, hãy hiểu tất cả cái mà chúng ta thắc mắc: liệu có khả năng nào cho sự chuyển hóa con người không? Bạn hiểu câu hỏi của tôi không? Bạn có hiểu câu hỏi của tôi không?
Bởi vì toàn bộ luân lý đạo đức của chúng ta và cái gọi là thế giới tâm linh đang dựa trên thời gian.
Trong thế giới kinh doanh, trong thế giới chính trị, thật không may, hệ thống phân tầng tồn tại cảnh người trên bắt nạt kẻ dưới và trong đó, cái được gọi là thế giới của tâm trí và trái tim, chúng ta cũng có sự phân hạng này. Điều này đã quá rõ ràng.
Và liệu tâm lý một con người có thể thay đổi tận gốc mà không cần trải qua thời gian không? Có thể không, các ngài?
Đây là câu hỏi rất quan trọng để hỏi, bạn có thể không tìm thấy câu trả lời nhưng chúng ta phải hỏi, đúng không, bởi vì chúng ta đã sống được một triệu năm, có lẽ nhiều hơn hoặc ít hơn nhưng tâm lý là như nhau.
Chúng ta đã từng có cuộc cách mạng công nghệ to lớn, vì vậy, hãy tìm xem liệu điều đó có thể xảy ra không? Liệu con người có thể chứng ngộ mà không cần trải qua thời gian không?
Bạn sẽ xem xét chứ? Chúng ta có thể cùng nhau xem xét không?
Truyền thống của bạn đã nói rằng cần tốn thời gian, đúng không?
Toàn bộ kinh sách tôn giáo, mọi thứ đều dựa trên thời gian, bộ não hoạt động theo thời gian, chúng ta bị ràng buộc bởi thời gian và chúng ta đặt ra câu hỏi liệu chúng ta có thể gác thời gian sang một bên, gạt qua hoàn toàn quá trình tiến hóa không?
Vì vậy, chúng ta sẽ điều tra xem liệu con người có thể thực sự mang lại sự thay đổi cơ bản mà trong đó, thời gian không còn liên quan không? Đúng không?
Có phải chúng ta đang gặp nhau không?
Chúng ta đang chia sẻ thứ này cùng nhau. Chúng ta có quan tâm sâu sắc vấn đề này không? Hay bạn chỉ đang đợi tôi tham gia để kiểm tra nó, khám phá nó và điều tra nó. Rồi sau đó, bạn sẽ nói có thể hoặc không thể, hoặc có những ý kiến và kết luận khác rồi rời đi.
Nó hàm ý bạn không thực sự chia sẻ vấn đề, bởi vì chúng ta đã sống hàng triệu năm hoặc hơn nhưng chúng ta vẫn có cùng tâm lý bên trong, đúng không?
Vậy, đảo ngược toàn bộ quá trình, điều đó có thể xảy ra không?
https://www.youtube.com/watch?v=-8jo5GYUs5k