Cuộc đời làm gì có chuyện mọi thứ luôn luôn vừa ý nguyện, thỉnh thoảng phải có những chuyện không vừa ý chứ.
Nếu chỉ là những sự kiện hạnh phúc, vừa ý… thì cuộc sống sẽ thật ngọt ngào, nhưng lâu dần sẽ ngọt đến mức giả tạo.
Thỉnh thoảng phải có một chút đau khổ xảy ra, cuộc sống mới không nhàm chán.
Trải qua hoàn cảnh đau khổ, người ta càng tinh tế và dễ nhận ra hạnh phúc hơn.
Những người sống trong cảnh khổ nhiều nhất thường là những người dễ chuyển hóa nhất.
Họ có một tiềm năng to lớn, bởi vì bây giờ, họ có thể vui với cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Một người suốt cả đời bị bỏ rơi, ánh nắng buổi sớm mai thôi cũng có thể khiến họ ấm áp ngọt ngào.
Một người bị đói 3 ngày, nắm xôi chính là hạnh phúc.
Bạn có nhận ra đau khổ cũng là một vẻ đẹp không?
Và nỗi buồn cũng có sự dịu dàng của nó.
Có những người, càng trải qua những chuyện đau khổ lại càng đằm thắm, càng đẹp mỹ lệ.
Có những người, đến tận cùng cảnh khổ, trái tim lại càng ngọt ngào hơn.
Bởi vì cảnh khổ khác với cảm giác khổ.
Sự kiện có thể là đau khổ, nhưng cảm giác về sự kiện ấy không nhất thiết phải là đau khổ.
Gió bão có thể quật ngã tấm thân yếu đuối, nhưng trái tim sẽ càng kiên cường hơn.
Té xe là sự kiện đau khổ, nhưng tâm trí bạn không nhất thiết phải đau khổ.
Chỉ cần bạn không bị cuốn vào đó, bạn vẫn ý thức về nó.
Chỉ cần nhận ra nỗi buồn này, không đắm chìm vào nó, bởi vì nếu bạn nhào vào đó, bạn sẽ tiếp tục vật lộn trong đau khổ.
Đứng nhìn dòng thác xoáy là một nhã thú, rơi vào đó sẽ là bi kịch.
Và bây giờ, câu hỏi là: bạn muốn cuộc đời của bạn ngập tràn cảm giác hạnh phúc hay đau khổ?
Ngập tràn sự điềm nhiên thư thái hay ngập tràn thù hận?
***
Bạn hỏi, không phải chúng ta vừa nói “đau khổ cũng là một vẻ đẹp sao”?
Vậy thì tại sao còn phải chọn?
Ở đây, đau khổ là diễn biến cuộc sống sẽ xảy ra.
Bạn bè bỏ rơi, nghèo khổ túng quẫn, tình yêu không trọn vẹn, sự nghiệp không thành, con cái cãi lời, tai nạn bất thình lình, vợ chồng phụ bạc…
Có rất nhiều thứ, dù bạn chuẩn bị kỹ đến mức nào thì nó cũng xảy ra.
Trong diễn biến của cuộc sống xã hội, đau khổ là sự kiện không thể tránh khỏi.
Một người phụ nữ sinh con, đau đớn là không thể tránh khỏi.
Sinh lão bệnh tử là không thể tránh khỏi.
Một khi đã là sự kiện không thể tránh khỏi, bạn sẽ nhìn nó với đôi mắt nào? Khủng hoảng sầu muộn hay bình thản?
Bạn sẽ nhìn nó với vẻ đẹp, với lòng yêu thương, với sự thú vị… hay là nỗi ám ảnh?
***
Đẹp nhất là một người, dù trải qua nhiều đau khổ, vẫn dịu dàng ôm lấy thế giới này, chứ không phải trở nên lãnh đạm sắt thép và ném đá vào cuộc sống.
Đẹp nhất là một người có thể dịu dàng với đau khổ, hân hoan với niềm vui và hướng đến niềm vui.
Không sống một đời sầu muộn.
***
Bởi vì đau khổ là có, nhưng cảm giác đau khổ là thứ cần được bỏ qua.
Hạnh phúc mới là trạng thái cần hướng đến.
– Phụng Nghi –