Gửi cô bạn ngành Văn,
Nội tâm không cần rèn luyện, mà cần cởi trói và yêu thương.
Ngày xưa cứ nghĩ đa sầu đa cảm là khổ, bây giờ thấy vinh dự vì vẫn còn cảm xúc với cuộc đời.
Tha thứ cho chính mình
Tha thứ cho nỗi buồn
Có nhiều chuyện xảy ra, biết ơn vì mình còn sống, trọn vẹn là mình.
Bọn văn chương tụi mình, lương thiện mà đau khổ
Vì mình không cởi trói được cái tôi vụn vỡ của mình.
Đầu tiên là tha thứ cho mình
Sau cũng là tha thứ cho mình.
Cho thiếu niên ấy
Trong năm tháng trưởng thành
Ngây thơ và vô tội.
Sau đó thức dậy với một con người mới, như vừa mới được sinh ra.
Cuộc sống đầy đau khổ nên mình phải hạnh phúc.
Tình người ấm lạnh nên mình phải tự nồng hậu với mình.
Vì trong lúc khổ nạn bị bỏ rơi, nên chấp nhận tin người, vì không muốn họ phải chịu cảm giác bị bỏ rơi như mình từng chịu.
Vì ánh trăng đẹp kia cũng từng mịt mờ trong biển.
Nếu không chịu nổi giá lạnh của đêm đen, làm sao có thể tỏa ra ánh sáng dịu dàng?
Ngàn vạn lần, dù bị nhấm chìm vật vã như thế nào, vẫn hướng về ánh sáng, dù chỉ còn một mảnh xương hoa.
Tha thứ cho người, tha thứ cho mình, chuyện vui chuyện buồn đều có thể mỉm cười với nó.
Sau tất cả, vẫn dịu dàng ôm lấy giới này.
.
.
.
.
Thế giới này nhiều người như vậy…
Lạnh lẽo đó, nên mới cần những người nồng ấm.
Mình phải trở thành những người nồng ấm đó.
(dù có khi hơi mỏ hỗn kaka)