Giải thể tính cá nhân, khó lắm sao?
Mình nhớ đến các vị vua trong lịch sử, một mặt, họ có tính cá nhân rất cao (“Ta là thiên tử”), nhưng mặt khác, họ cũng có tiềm năng bao gồm – yoga – hợp nhất rất cao, bởi vì họ xem dân chúng đều là “con dân của trẫm”.
Như Sadhguru đã nói, một ngày nào đó, bạn sống với cảm giác bao trùm, như bạn là mẹ của nhân loại.
Cho nên, từ góc độ này thì các vị vua có tiềm năng bao hàm cao hơn chúng ta rất nhiều (ngoại trừ những hôn quân vô đạo, lạm dụng quyền lực).
Bạn có còn nhớ vua Trần Nhân Tông, ông ấy đi tu rồi sáng lập ra thiền phái Trúc Lâm, được ngợi ca là Phật Hoàng không?
Thật ra, tính cá nhân không phải là cái gì đó xấu xa đến mức cần hủy bỏ nó, nhất là khi chúng ta còn là con người.
Mọi người thường kỳ thị và xem tính cá nhân như cái tôi – bản ngã – kẻ gây ra đau khổ.
Không. Mình không thấy nó xấu. Cũng có lúc tính cá nhân mang lại niềm vui và hiệu quả công việc mà.
Ví dụ, bạn nghe người yêu của bạn bảo “em là tình yêu bé bỏng của anh”, bạn thích không? Vui gần chết. Lúc đó, bạn có ngồi phân tích “anh nói như vậy là còn bản ngã” không? Bạn mà phân tích như vậy là đứa kia nghĩ “ôi trời, con điên”.
Hay như mình là admin nhóm facebook Về với Guru, mình thích không? Thích.
Có tự hào không? Có.
Tại sao mình không thể tự hào? Có gì mà phải giả vờ khiêm tốn rồi che giấu?
Khúm núm khiêm tốn là giác ngộ sao?
Mình ghét sự khiêm tốn giả tạo.
Cái nết nhoi nhoi cà khịa hút máu của mình cũng là phong cách cá nhân. Nó ổn mà.
Bây giờ, nếu nhìn cái gì cũng thấy bản ngã và thấy đó là chướng ngại thì chỉ có cách chết đi, nhưng thật ra, chọn cái chết cũng là tính cá nhân, cũng là bản ngã.
“Tôi quyết chết để diệt bỏ bản ngã” – đó cũng là một dạng bản ngã. Cái nết cũng dữ dội chứ có phải dạng vừa đâu 🫠
Vậy nên, giờ mình đang sống trong xã hội loài người và người ta thường chỉ nhận ra nhau qua danh tính. Vậy nên nhập gia tùy tục, phải chọn cách sống hiệu quả chứ.
Nên mình mới chọn bút danh Phụng Nghi cho nó ấn tượng, dễ bán hàng hơn 😆, chứ tên Đồng Tuyết Nhi thì hay nhưng có vẻ thư sinh và hiền quá. Không được. Phải cất cô ấy vào tủ thôi.
Và nếu bạn muốn dấn thân vào xã hội thì như Sadhguru nói: nếu bạn muốn được chú ý, kể cả với con cái bạn, “bạn phải tỏa sáng một chút”.
“Sadhguru” là bậc thầy về xây dựng thương hiệu cá nhân. Rõ ràng rồi.
Còn như ai không muốn dấn thân vào xã hội thì ở ẩn, cũng tốt mà.
Tùy điều kiện kinh tế, khả năng và ý định của mỗi người. Kiểu nào cũng tốt cả.
Rồi một ngày nào đó, hoặc một kiếp nào đó, bạn sẽ ngồi lại với chính mình và mỉm cười mãn nguyện:
“Giờ phút này, sau khi đã trải qua đủ mùi vị của kiếp người, tôi không còn gì vướng mắc gì với chính tôi nữa.
Như trái cây đã chín, nó sẽ tự rụng và hòa tan vào đất. Tôi đã sẵn sàng giải thể, sẵn sàng tan rã cả thể xác lẫn linh hồn.
Một sự buông xả sâu sắc trong tôi, không vì giác ngộ hay vì gì cả.
Tôi sẽ chẳng là gì nữa, côn trùng hạt bụi cũng không.
Tôi cũng không có ý định sẽ trở thành gì, vì tôi đã sẵn sàng không là gì cả”.
…
(Mình muốn diễn tả nhiều hơn ý này, nhưng không đủ ngôn từ…).
P/s: vậy đó.
Còn bây giờ, mình còn sống thì phải chơi theo luật của cuộc sống.
Phải lao động, phải làm cái này cái kia, chỉ là cố gắng đặt ý thức của mình vào để bớt khổ.
Làm kinh tế thì cứ làm, làm công tác xã hội thì cứ làm… vì cái nào cũng là ham muốn cả.
Đừng nghĩ “tôi làm từ thiện, tôi làm công tác xã hội là giải thể tính cá nhân”. Không. Bạn không có mục đích về mặt kinh tế nhưng bạn lại có mục đích về phước đức và lòng biết ơn – sự ghi nhận từ mọi người – và từ chính bạn.
“Năm nay tôi đã đóng góp cho cộng đồng rất nhiều”.
Xong phim. Giây phút bạn tưởng bạn vì cộng đồng cũng chính là giây phút tính cá nhân của bạn bộc lộ rõ nhất. Bạn có suy tính và bạn đang muốn xây dựng phước đức cho bạn.
Giải thể là quá trình trừ ra, phai nhạt bớt tính cá nhân, chứ không phải vun đắp vào… mà muốn tích thật nhiều phước. Tích thật nhiều phước là khi bạn muốn luân hồi, muốn kiếp sau có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chỉ khi nào bạn không nghĩ đó là tạo phước thì đó mới là giải thể thật sự.
Nhưng cái này rất khó.
Nên thôi, lỡ suy tính cũng không sao.
Cứ vui vẻ vì những phàm phu ti tiện của mình, bởi vì mặc dù trong lòng còn những toan tính nhỏ nhen nhưng hành động của bạn mang lại lợi ích cho mọi người… thì cũng tốt lắm rồi.
Trước sau gì tất cả cũng tan rã, người nghèo khổ và người giàu sang, thiện và ác, ngày chín muồi đều hòa tan vào vũ trụ.
Chỉ là trong lúc còn xanh, chúng ta tử tế với nhau một chút là được.
❤
🩵
Vậy, có cần giảm bớt tính cá nhân không?
Có chứ. Vì nếu ai đó chỉ biết sống cho mình thì dần dần, họ sẽ trở nên cục bộ và thống khổ. Rất nhiều người giàu sang, có quyền lực và mọi thứ nhưng lại đau khổ đến mức tự sát vì không có được sự chan hòa.
🤎
“Bạn thường nói “Tôi sẽ cho, nhưng chỉ cho người xứng đáng”.
Cây cối trong vườn của bạn không nói như vậy. Bầy đàn trên đồng cỏ của bạn cũng không nói như vậy.
Chúng cho đi để sống, vì nếu chỉ biết khư khư giữ lại cho mình thì sẽ chết”.
(Ngôn sứ)
🤎
Chúng ta nghĩ mình là một cá nhân độc lập với sự nghiệp riêng, niềm vui riêng, nỗi buồn riêng… nhưng tạo hóa lại không thiết kế như vậy.
Trong thiết kế của nó, bạn chỉ là một đốt của ngón tay. Nếu bạn tự cô lập mình, phong tỏa mình để làm một thực thể độc lập thì bạn sẽ chết (như ngón tay bị buộc ngang thật chặt, máu không truyền tới được thì sẽ tự động chết).
Dù muốn dù không, bạn vẫn đang lưu thông dòng máu của tạo hóa. Bạn phải cho phép nó chảy và lưu thông qua bạn, như không khí, nó phải lưu thông qua bạn thì bạn mới sống tới bây giờ.
Vậy nên, cứ thoải mái nhận và cho, chia sẻ và thu thập, vui vẻ là được, không cần cắn rứt gì.
Vô tư hé.
Mời bạn ăn sáng, ảnh từ AI vẽ ak.
Mình đi chà răng cái.