Ngoài tập yoga thì còn con đường nào khác không?
Mình đã hỏi rất nhiều người câu hỏi này: ngoài tập Isha Yoga thì còn cách nào khác để chuyển hóa bản thân không, theo tư tưởng của Sadhguru?
Hầu hết câu trả lời mà mình nhận được là: tập yoga là tốt nhất rồi em.
Nhưng rồi mình vẫn tiếp tục thắc mắc, không phải vì muốn chối bỏ yoga, mà vì mình biết có những người không hợp với yoga, ví dụ những người tàn tật hoặc những người bị hạn chế về khả năng ghi nhớ hình ảnh (như mình, ngay cả gương mặt mình, mình còn thấy lạ, rất khó nhớ). Nhìn chung cố gắng thì vẫn nhớ, nhưng sau đó lại quên. Không chỉ mình mà ít nhất một chị khán giả cũng không nhớ được mặt của chị ấy.
Mặt khác, khách quan mà nói, nếu tập yoga là con đường tốt nhất và hiệu quả nhất, vậy thì phải có con đường tốt nhì, tốt ba chứ…
Về tâm linh, mình luôn tin rằng có muôn vạn con đường, chứ không phải sự độc quyền.
Mình bán sách Ngôn sứ mới độc quyền 😃
Vậy các con đường đó là gì?
Mình cứ hỏi hết người này đến người kia, nhưng vẫn không có câu trả lời thỏa đáng.
Hôm nay, mình đã có được câu trả lời rồi.
2 ngày trước, mình đăng ký làm tình nguyện viên dịch video của Sadhguru, mình gửi thông tin trực tiếp cho Isha.
Hôm qua, mình nhận được mail phản hồi. Họ gửi cho mình 1 bài của Sadhguru và muốn mình gửi bản dịch cho họ xem xét.
Vì đây là bài test nên mình không thể trích nguyên văn, nhưng đại ý là:
💗
Nếu bạn có thể ngồi và giải thể tính cá nhân trong thiền định thì thật tuyệt vời. Nhưng nếu không làm được như vậy thì bạn có thể chơi một trò chơi hoặc nhảy múa và hòa tan chính mình đó.
Nếu bạn vẫn không thể làm điều đó, hãy hòa tan chính mình vào công việc.
Không quan trọng là việc gì, chỉ cần bằng cách nào đó, bạn hòa tan chính mình.
💗
Đây mới là câu trả lời mà mình muốn, bởi vì bấy lâu nay, thứ khiến mình có cảm giác được hòa tan vào nó chính là ca múa, chứ không phải yoga, mặc dù khi tập yoga thì có cảm giác mình thay đổi rất nhanh, nhiều động tác đơn giản nhưng rất phê. Đồng thời, tập yoga còn giúp mình bớt ẩu tả hơn, làm việc với độ chính xác cao hơn (mặc dù là chúa hay quên).
Nhưng cái cảm giác được hòa vào nó, mình chỉ có được khi mình ca múa. Thậm chí nó cứ thế mà múa, không cần nhớ quá nhiều, vì não mình có cố gắng nhớ cũng chỉ nhớ 50 %.
Như Sadhguru đã nói, cái chúng ta đang thiếu bây giờ chính là sự mãnh liệt – cường độ của cảm xúc.
Mình thấy ý này rất hay nên nhớ tới giờ.
Con người của hôm nay quá thận trọng, quá sợ hãi, quá nghi ngờ… nên ngay cả khi đối diện với những điều tốt đẹp, họ cũng không dám thể nghiệm 100 %.
Nhưng bạn có thấy điều này: sự bùng nổ tuyệt đối của cảm xúc sẽ đưa đến cái tối thượng, ngay cả khi đó là sự thù hận (hiển nhiên chúng ta không muốn thù hận).
Nhưng trong sự thiết lập của tạo hóa, nó là vậy. Nó không phân loại rằng thù hận, buồn bã… là xấu. Nó không có sự thiên vị và hướng về cái tốt như con người, bởi vì chính sự sáng tạo biểu hiện ra các dạng đó mà.
Nó biểu hiện ra con trâu, con chó, con người, con cọp… rồi trong mỗi loài đó, nó lại biểu hiện ra sự chịu đựng, sự trung thành, lòng trắc ẩn, bản tính săn mồi…
Nghe thì tàn nhẫn vì tạo hóa nghiễm nhiên trước cảnh cá sấu ăn thịt con nai, nhưng nó sẽ bình thường nếu bạn thấy rằng: trong cơ thể con người, các kháng thể cũng tiêu diệt các vi khuẩn có hại.
Nghĩa là khi vi khuẩn hay chất lạ nào đó xâm nhập vào cơ thể, cơ thể sẽ sinh ra một số chất tiêu diệt chúng. Cái này được gọi là khả năng miễn dịch.
Cho nên, nếu bạn có lòng trắc ẩn sâu thẳm hơn, bạn phải thương xót cho cả những tế bào bị ăn thịt, những vi khuẩn bị tiêu diệt bởi hệ miễn dịch của chúng ta.
Quay trở lại sự bùng nổ của cảm xúc, cái này khá nguy hiểm, bởi vì kẻ điên cũng hay bùng nổ 😃.
Tận hiến, devotion, hợp nhất, yoga, giải thoát… chẳng qua cũng chỉ là những cách gọi khác của quá trình hòa tan, với những sắc thái khác nhau, và trong sự hòa tan ấy, bạn không còn bị ràng buộc bởi tâm trí, không gian và thời gian nữa.
Như Krishnamurti nói: “Vĩnh cửu là vượt ra khỏi thời gian”.
Có phải giây phút bạn nhìn thấy người yêu của bạn, bạch nguyệt quang của bạn, thời gian và không gian không còn liên quan nữa không? Với thế giới bên ngoài, thời gian vẫn trôi, không gian vẫn hiện hữu, nhưng bên trong bạn, thời gian và không gian không còn nữa. Không phải đó chính là những phút giây vĩnh cửu sao?
Lúc đó, cái gọi là “chính bạn” không còn nữa, bạn đã tan chảy rồi.
Với những người đam mê múa hát, đá gà, đánh bài hay ăn uống… thì cũng vậy. Họ quên cả thời gian và không gian, chỉ còn sự phê và ngây ngất.
Chỉ là: mỗi hành động đều có một hệ quả, như Sadhguru đã nói.
Lựa chọn là ở mỗi người. Chọn bậy thì giải quyết hậu quả hơi mệt 😆😆
Dẫn vòng vòng nãy giờ, mình muốn nhấn mạnh ý này: sự hòa mình vào bất cứ việc gì, tham gia với sự toàn tâm, đó chính là cơ hội để chuyển hóa.
Có người được cảm hóa bởi tình yêu, có người được chuyển hóa bởi lòng từ bi, có người chuyển hóa trước sự siêu phàm tráng lệ, có người hòa tan thông qua lời tụng, có người quên mất bản thân khi chứng kiến những cảnh tượng kinh ngạc hãi hùng…
Và có những người giặm lúa mải mê đến quên cả thời gian, bắt chí ngồi ghiền đến chảy nước miếng…😆😆, giỡn đó…
Chỉ là, lúc nào nên hòa tan, lúc nào không nên, cái này phải tỉnh táo nếu bạn còn muốn sống. Ví dụ gặp núi lửa đang phun trào mà đứng ở đó trải nghiệm 100 % thì thành thịt nướng nghe 😆.
Tự nhiên, hôm qua đọc được đoạn đó của Sadhguru, cảm thấy tự do ghê, mát lòng mát dạ ghê.
Từ nay, mình không còn bị ràng buộc rằng phải tập yoga, nhất nhất phải tập, mà sẽ thoải mái hơn, hôm nào thích thì tập, không thích thì thôi. Chỉ khi thoải mái, người ta mới làm việc hiệu quả nhất.
Nếu tâm linh là cứng ngắc, ngoài tập yoga ra, không còn biết cái gì, thì cũng tốt, nhưng sẽ khó phổ biến, bởi vì con người muôn hình vạn trạng.
Mình thích quan điểm tâm linh tự do hơn. Không phải bạn tìm được con đường tâm linh, mà là trên con đường của bạn, bạn đã tìm thấy tâm linh.
Người mổ heo tìm thấy tâm linh trên con đường mổ heo, nên Sadhguru mới có video: Người đồ tể cũng có thể trở thành Guru?
Cuốn “Ngôn sứ” có một đoạn trước đây mình chưa hiểu lắm, hôm nay, tình cờ viết bài này nên hiểu:
“Đừng nói “tôi đã gặp con đường của hồn tôi” mà hãy nói “tôi đã gặp linh hồn trên con đường của tôi”, bởi linh hồn bước đi trên mọi nẻo đường. Linh hồn tự bộc lộ ra chính nó, như đóa sen vô số cánh”.
Cũng là ý đó.
Không phải bạn tìm và thấy một chân lý, cũng không phải có một chân lý nào đó và bạn phải đi tìm… mà là bạn đã thấy chân lý trên con đường của bạn.
Và mỗi người là một con đường riêng, như trước đây Krishnamurti từng tuyên bố, đại loại rằng không có phương pháp nào giúp bạn đến được chân lý, không có tôn giáo nào giúp bạn có được chân lý mà chính bạn sẽ có chân lý của riêng bạn, và cuộc sống là chân lý toàn diện.
Cho nên, nếu ai đó nói với bạn là họ đã giác ngộ rồi, đã tìm thấy chân lý rồi thì bạn phải hiểu đó là chân lý của họ thôi. Cứ mặc kệ nha. Cho họ quê hehe 😊