Khán giả đọc xong không hiểu 😃 nên đang gói hàng điên cuồng chuyển sang chế độ “nhà phân tích” liền.
Chương “Nhà cửa”, trang 46 quyển Tái bản nha.
Câu 1.
Nhưng bạn, đứa con của vũ trụ bao la, bạn không thể yên tâm nghỉ ngơi (không dễ dàng bị thỏa mãn bởi những tiện nghi), và bạn sẽ không bị mắc kẹt, cũng không bị thuần hóa (không dễ dàng bị khuất phục bởi vật chất – nhà cửa và không gian giam cầm hạn hẹp).
Câu 2.
Ngôi nhà của bạn không phải cái neo (giam hãm, trói buộc con thuyền – bạn) mà là cột buồm (trụ cột để chúng ta căng buồm sải cánh ra khơi).
Câu 3.
Nó không phải là lớp màng vảy lấp lánh (nhà giàu, trang trí lộng lẫy) che phủ vết thương (sự thiếu hụt trong tâm hồn, những trái tim nhạy cảm…), mà là mí mắt để bảo vệ mắt (nghĩa là ngôi nhà chỉ có thể bảo vệ cơ thể vật chất trước những tổn thương cơ học, như cách mí mắt bảo vệ đôi mắt trước gió bụi, không thể che chở cho vết thương tâm hồn).
Câu 4.
Bạn không cần gấp cánh lại để đi qua cửa (không bị ràng buộc, co ép mình bởi ngôi nhà), cũng không cần cúi đầu (được che chở nghĩa là phải cúi đầu). Đầu của bạn sẽ không đụng vào trần nhà (vì khát khao tự do của con người là vô hạn, ngôi nhà thì quá hạn hẹp). Bạn cũng không cần sợ rằng bạn thở một cái sẽ làm tường nhà nứt và đổ sập xuống (khao khát tự do không bị ràng buộc bởi không gian vật lý và các yếu tố vật chất, nó vượt ra khỏi cấu trúc hang tổ – không bị giới hạn bởi nhà cửa).
Câu 5.
Bạn sẽ không ở trong những ngôi mộ (ngôi nhà cũng không khác gì ngôi mộ) được làm bởi cái chết cho sự sống (xi măng & chất liệu làm nhà là những thứ trơ, cố định, đã chết…, con người là thực thể đang sống).
Câu 6.
Và dù ngôi nhà của bạn có nguy nga lộng lẫy, nó cũng không thể giữ được bí mật của bạn (không thể giúp bạn giấu giếm), không thể che chở (đảm bảo sự an toàn) cho khát vọng của bạn.
Câu 7.
Vì cái vô biên của bạn (cội nguồn năng lượng sống) nằm ở lâu đài trên nền trời cao (ý là lâu đài vô hình, không thuộc về ngôi nhà vật chất), với cửa lớn là sương mù buổi sớm (cửa là sương mù, sương mù sẽ tan – nghĩa là không có cửa, không có giới hạn, không có giam giữ), và cửa sổ là những bài ca và sự tĩnh lặng của màn đêm (cũng có nghĩa là không có giới hạn, ngôi nhà thực sự của bạn là vũ trụ, không có giới hạn).
Sách Ngôn sứ (bản hoàn thiện – Tái bản) đang bán nha.
Mọi người có thể mua qua:
– zalo 0979 254 124.
Giá 75 k, phí ship 20 k.
Hoặc Lazada (shop Phụng Nghi) https://s.lazada.vn/s.3EBrU
Hoặc Shopee, shop Phụng Nghi (nhớ add mã freeship nha): https://shope.ee/8KRYYqbXqF
Thật ra cũng chưa đủ trình để hiểu nhưng độc giả hỏi nên phải cố suy nghĩ 😆.
Có lẽ câu 1 nói về việc ngày và đêm nối tiếp nhau, trong âm có dương, trong dương có âm.
Mình gọi ban ngày là ánh sáng, ban đêm là bóng tối, nhưng có khi với bóng tối thì nó mới là ánh sáng, còn ánh sáng lại là bóng tối.
Cho nên tóm lại không phân biệt (nhất nguyên luận).
Câu 2 nói về sự tự do khi nó mất đi xiềng xích, có lẽ giống như mình vẽ nhiều vòng tròn đồng tâm.
Phá được vòng tròn nhỏ nhất, cái giới hạn mà mình có thể thấy, mình tưởng ngon rồi thì cái tưởng đó chính là xiềng xích.
Vì còn nhiều vòng tròn khác lớn lơn.
Cứ phá vỡ từng cái như vậy thì sẽ đến ngày kiệt sức, về với ông bà.
Vì khát khao phá vỡ là vô hạn.
Nên Sadhguru nói làm sao để trở thành cái vô hạn đó, thành luôn, chứ không phải đi từng bước đến vô hạn vì sẽ không đi tới được.
Còn với mình thì vốn dĩ không có cái vòng tròn nào cả. Không có xiềng xích. Không cần phá.
“Vốn dĩ mọi vật đều hư vô – Làm gì có chuyện vướng bụi trần”.
Là ý của Lục Tổ Huệ Năng ak.
🌿🌿🌿
2 câu trong ảnh trích trong cuốn Ngôn sứ, bản có chữ “Tái bản”, mình đang bán, giá 75 k nha.
Zalo 0979 254 124.
Phí ship 20 k.