Có một câu chuyện đẹp về Chúa.
Mặc dù nó không giống với các câu chuyện truyền thống khác nhưng nó lại là câu chuyện được lan truyền khắp nước Liban (và những vùng khác, những nơi Chúa đã từng đi qua).
Chúng tôi đã đi khắp các vùng đó và chúng tôi cũng làm nhiều việc ở Liban. Vì vậy, những câu chuyện này có nguồn gốc từ vùng đó, nơi họ biết về Chúa như một con người. Họ yêu anh ấy như chính anh ấy chứ không phải vì hào quang của anh ấy.
Và những gì họ nói là: Bạn biết đấy, hình phạt đóng đinh không phải được thiết kế để giết một ai đó. Nó được thiết kế để tra tấn. Thường thì vào chiều thứ Sáu hoặc tối thứ Năm, họ sẽ đóng đinh các phạm nhân. Họ treo ở đó ba ngày. Đó là trò giải trí của thị trấn đó. Mọi người sẽ đến và nhổ nước bọt vào các phạm nhân.
Đây là chuyện thường xuyên. Tôi muốn bạn hiểu: đóng đinh không phải là hình phạt đặc biệt được thiết kế cho Chúa. Đó là hình phạt thường ngày cho tất cả các tội phạm. Lúc đó, cùng với Chúa còn có hai tên trộm, bởi vì đó là một hình phạt chung, đó không phải là một hình phạt đặc biệt.
Vì vậy, khi họ treo Chúa ở đó thì tự nhiên, trẻ em sẽ vui chơi xung quanh. Chúng sẽ ném đá. Đó là chuyện bình thường trong xã hội.
Đến sáng thứ Hai, họ mới mang các phạm nhân xuống và dùng những cây búa bằng gỗ, đánh vào xương của các phạm nhân, đánh từ gót bàn chân, đánh ngược lên.
Và đó là nguyên nhân thực sự dẫn đến các chết của các phạm nhân. Vâng, đó mới là hình thức tử hình thực sự.
Còn hình phạt đóng đinh, nó không gây ra cái chết mà chỉ để các phạm nhân phải chịu đau khổ trong ba ngày đó. Hễ phạm nhân ngất xỉu, họ sẽ dội nước lạnh vào, thế là phạm nhân tỉnh lại.
Những người tra tấn không muốn các phạm nhân bỏ qua nỗi đau đó, và đến sáng thứ Hai, họ mới lôi xuống, dùng búa gỗ đánh vào xương gót chân, đánh ngược lên.
May là cũng có những người yêu Chúa. Họ đưa anh ấy đến đến một trường y để cứu chữa. Khi anh ấy khỏe lại, anh ấy rời đi.
Những người đã kết nối với Chúa hôm ấy, sau một thời gian cũng rời khỏi thị trấn. Họ bỏ trốn bởi vì nơi đó đầy sự đàn áp. Họ đến một quán trọ và Chúa cũng ở đó. Lúc ấy, Chúa đang mặc áo choàng và choàng lên đầu để cải trang. Vì vậy, những người đó đã không nhận ra chúa. Nhưng khi Chúa bẻ ổ bánh mì, tất cả mọi người đều nhận ra anh ấy.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì anh ấy đã bẻ ổ bánh mì với niềm vui. Anh ấy tận hưởng món ăn của anh ấy rất nhiều. Khi anh ấy bẻ ổ bánh mì, mọi người liền biết đó phải là anh ấy.
Trong những câu chuyện chính thức, hình ảnh về Chúa Giê su là một con người khốn khổ khủng khiếp. Làm sao anh ấy có thể vui vẻ như vậy được?
Nhưng với những gì anh ấy đã nói thì rõ ràng, anh ấy phải là một con người vui vẻ. Vì vậy, khi anh ấy bẻ ổ bánh mì, mọi người mới nhận ra anh ấy. Đây là câu chuyện đẹp về Chúa, rằng anh ấy là một con người yêu thương và vui vẻ vô cùng.
Chỉ một hành động đơn giản mà anh ấy đã làm, là bẻ ổ bánh mì với niềm vui, mọi người ngay lập tức biết “đó phải là anh ấy”, mặc dù anh ấy đã cải trang.
***
Người hỏi: Những gì đạo Thiên chúa dạy có gì khác so với yoga và những gì Sadhguru dạy không?
Sadhguru: Vậy là Chúa Giê su đấu với yoga?
Không, đạo Thiên Chúa đấu với yoga? ]
Chúa Giê su đấu với tôi?
Tôi không thích cãi vã với người mà giờ đây, họ không thể đứng dậy và tranh luận cho chính mình. Không đẹp chút nào, phải không?
Nếu anh ấy ở đây, tôi sẽ gọi ngay cho anh ấy để tranh luận.
Nhưng khi anh ấy không có ở đây, việc nói bất kỳ điều gì về anh ấy, khi anh ấy đang ở thế bất lực, đều là không tốt, bởi vì một số kẻ ngốc khác sẽ nói thay cho anh ấy.
Tôi không muốn bất kỳ ai nói thay cho tôi, chắc chắn như vậy.
Anh ấy là một người có sự thông minh nhất định, một sự hiện diện thông minh và kiêu hãnh. Vì vậy, anh ấy sẽ không muốn bất kỳ kẻ ngốc nào nói thay cho anh ấy. Vì vậy, chúng ta không nên tranh luận về điều này.
Hàng trăm học giả đã nghiên cứu và thấy rằng: gần 88 % nội dung trong “Kinh thánh: là bóp mép sự thật so với những gì được viết bởi các sứ đồ và những lời mà Chúa Giê su đã nói. Trong số tất cả những điều được gán cho Chúa Giê-su, có thể chỉ có 16% là do Chúa nói, phần còn lại là do bịa ra, được chứ?
Đây không phải là tôi nói, đây là nghiên cứu của các học giả Thiên Chúa giáo.
Vì vậy, hãy để lại tất cả những thứ đó, những gì họ đã dạy bạn trong nhà thờ, hãy bỏ nó xuống, bởi vì Thiên Chúa giáo không phải là về các linh mục. Thiên Chúa giáo được tạo nên bởi Chúa Giê su, đúng chứ? Nó là về anh ấy.
***
Nếu nói về anh ấy thì trong yoga, chúng ta có 2 chiều kích hoặc 2 giai đoạn.
Nó được gọi là “sadhana padha” và “kaivalya padha”.
“Sadhana padha” nghĩa là thời gian mà bạn làm việc với các thiết bị. “Kaivalya padha” nghĩa là đã đến lúc nở hoa, nhận thức.
Hai giai đoạn của cuộc đời. Bạn chia cuộc sống của mình thành 2 giai đoạn: một giai đoạn bạn phấn đấu, giai đoạn khác bạn ngồi lại và tận hưởng những bông hoa nở ra từ sự phấn đấu đó.
Nó là như vậy với mọi thứ, cho dù bạn đang làm nông nghiệp hay kinh doanh, hay sự nghiệp, hay yoga, nó đều như vậy , phải không?
Có thời điểm bạn phấn đấu, có thời điểm bạn ngồi lại và tận hưởng thành quả phấn đấu của mình.
Vì vậy, đã có lúc các ấn phẩm quảng cáo “Kỹ thuật nội tâm” được đọc là: “Từ bình thường đến phi thường”.
Thế là, mọi người đến và 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, họ nói:
- “Sadhguru, không có gì đặc biệt xảy ra với tôi”.
Tôi nói: “Tôi chưa từng nói bất cứ thứ gì đặc biệt sẽ xảy ra với bạn”.
- “Nhưng Sadhguru, bản quảng cáo nói là “Từ bình thường đến phi thường””.
Đúng vậy, tôi muốn nói là: từ bình thường, bạn dần trở nên bình thường hơn.
Căn bệnh của thế giới là mọi người đều cố gắng trở nên đặc biệt. Nếu bạn phấn đấu để trở nên thật bình thường, người khác sẽ nghĩ bạn phi thường. Đó mới là tốt đẹp.
Bạn muốn trở nên bình thường nhất có thể, nhưng mọi người lại nói: “anh ấy thật phi thường”, bởi vì anh ấy đã không phấn đấu để trở thành đặc biệt.
***
Vì vậy, đây là giai đoạn tiếp thị.
Chúa Giê su trong giai đoạn đầu, giai đoạn tiếp thị, cũng như vậy. Anh ấy không có nhiều thời gian. Bạn phải hiểu, họ không cho anh ấy nhiều thời gian.
Chúa Giê su mất tích vào năm anh ấy 12, 13 tuổi. Có rất nhiều truyền thuyết ở Ấn Độ nói rằng anh ấy đã đến Gujarat và một số nơi khác. 13 năm sau, anh ấy quay trở lại ở tuổi 27, 28. Và trong vòng một, một năm rưỡi, hoặc dài hơn 6 – 8 tháng nữa, anh ta đã tạo ra đủ kẻ thù.
Ban đầu, nếu anh ấy nói sự thật thì sẽ không có ai quan tâm. (Vì vậy, anh ấy phải tiếp thị bằng cách nói: “Tôi sẽ đưa bạn đến vương quốc của Chúa”).
Đến khi họ quan tâm thì anh ấy đã trở thành một người phải chạy trốn, trốn ở chỗ này và chỗ kia.
Sau đó, anh ta bị bắt và bị đóng đinh. Vì vậy, anh ấy hầu như không có nhiều thời gian, chỉ khoảng 18 tháng đến 36 tháng, đó là tất cả những gì anh ấy có. Một người có thể nói được bao nhiêu trong 30 tháng chạy trốn, lúc chỗ này, lúc chỗ kia?
Và khi ấy không có gì… không có camera ghi âm anh ấy. Bạn biết đấy, những gì anh ấy nói, mọi người xung quanh nghe, và những gì họ nắm bắt được…
Nhưng có một điều này là rõ ràng. Anh ấy nói: “Tôi sẽ đưa bạn đến vương quốc của Chúa”. Điều này giống như “từ bình thường đến phi thường”.
Khi bạn bước vào và đủ sự quan tâm, anh ấy mới nói: “Vương quốc của Chúa ở trong bạn”.
Vâng, tôi thấy anh ấy không có gì khác tôi cả. Anh ấy là một yogi sinh nhầm thời, sinh nhầm nơi, sinh nhầm vùng địa lý.
***
Bất cứ ai nói vương quốc của Chúa ở trong bạn, người ấy là yogi.
Toàn bộ về yoga, về cơ bản là: con người, trong việc theo đuổi hạnh phúc đã nhìn lên quá lâu, và nó đã không xảy ra. Hạnh phúc đã không xảy ra.
Vì vậy, họ bắt đầu nhìn ra ngoài. Thay vì nhìn lên, họ nhìn ra ngoài, và hạnh phúc về mặt vật chất xảy ra.
Khi họ chịu trách nhiệm về những gì xung quanh họ, với khoa học và công nghệ, hạnh phúc về mặt vật chất đến, rõ ràng như vậy!
Nhưng hạnh phúc thực sự vẫn lảng tránh bạn. Nó sẽ tiếp tục lảng tránh bạn cho đến khi bạn rung lên vì xúc động.
Bởi vì: Nếu bạn chỉ lo về mặt vật chất thì một khi vật chất được đáp ứng hoàn toàn, bạn sẽ thấy nhân loại bị trầm cảm sâu sắc, với sự thoải mái về vật chất mà họ có. Nó sẽ xảy ra ở mọi nơi, với mọi cấp độ khác nhau.
Vì vậy, cách duy nhất là quay vào trong. Toàn bộ thông điệp của yoga chỉ là: không phải ở trên, không phải ở dưới, ở trong.