Món chè kiểm ngày xưa bây giờ mấy ai còn nhớ? Hương vị ngọt ngào, nồng đượm ấy không chỉ là hương thơm của món ăn mà còn là hương vị của gia đình.
Ai đó đã nói: Những món ăn tuổi thơ là những thứ ngon nhất còn lại sau cả đời người. Câu nói ấy quả thật không có gì là quá đáng!.
Tôi yêu tuổi thơ có kẹo kéo, kẹo dừa, có một đại gia đình sum vầy gắn bó, có bà là người kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện ngày xửa ngày xưa.
Bà đã già nên tóc bà phơ phơ bạc trắng. Ngày ấy, bà thường nài nỉ chúng tôi nhổ tóc ngứa cho bà rồi bà sẽ kể cho nghe những câu chuyện ngày xửa ngày xưa: chuyện về Thạch Sanh, sự tích trầu cau, chuyện những bà chằn bắt trẻ con ăn thịt. Kể chuyện xong, hễ có đứa thốt lên: “chạy bà khùng bây ơi” là cả đám chúng tôi co chân chạy trốn. Thế là, bà nhanh tay búi lại tóc rồi rượt chúng tôi chạy vòng vòng sân, khi bắt được chúng tôi bà ôm lại “thọt lét” rồi mới chịu thả ra… cứ thế cho đến khi tất cả đều mệt lả.
Tôi thương bà tôi không chỉ vì những niềm vui trẻ nhỏ, mà còn vì tô chè kiểm của bà. Mỗi năm một lần, vào tháng bảy, chúng tôi lại được thưởng thức cái món ăn tuyệt vời ấy.
Bà nấu kiểm trong một cái nồi thật to, thành phần món ăn thì nhiều vô số kể: nào là bí đỏ, khoai môn, con nuôi, đu đủ…các thứ ấy nấu chung hòa hợp và bổ sung hương vị cho nhau. Nước cốt dừa béo ngậy béo ngà, thơm lẫy lừng quyện vào hương kiểm.
Tôi chưa bao giờ xem bà nấu kiểm như thế nào, chỉ biết khi bà nấu chín và đem cúng xong thì chúng tôi chạy lại mà ăn. Chúng tôi chen nhau múc kiểm ra chén của mình, vừa ăn vừa xuýt xoa khen rồi xin thêm chén nữa. Bà cười rồi bảo chúng tôi cứ chậm chậm mà ăn. Hương vị kiểm thấm vào hồn tôi, mang theo hương vị của người thân, của bà, của mẹ. Nó thơm ngon không chỉ vì có đủ các hương vị mà còn thơm ở tình cảm con người.
Bây giờ, có đôi lúc tôi lại nhớ da diết về bà và thèm được ăn lại tô kiểm năm xưa, tô kiểm chan chứa hương vị của làng quê, của tuổi thơ và tình thương con cháu của bà.
Xem thêm: